Sở Mặc cứng rắn trả lời. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cứu được nàng.
- Được, mạnh tay làm đi. Huynh làm gì ta cũng đều ủng hộ huynh.
Bên kia truyền tới câu trả lời của Tần Thi, ngay sau đó lại gửi tớimột câu:
- Ta có thể lập tức phi thăng, đến lúc đó, huynh phong ấn luôn cả ta đi.
Năm đó tuy là thân thể của Tần Thi bị hủy, một lần nữa làm lại thân thể trong Huyễn Thần Giới, chú trọng tu luyện, nhưng linh hồn của nàng còn đó, mà phong ấn Ma chủng cũng là trong linh hồn.
Cho nên, Sở Mặc vừa nói, Tần Thi đã hiểu.
Sở Mặc thở dài:
- Đến lúc đó xem tình huống đi, có lẽ, chúng ta có cơ hội làm chậmlại thời gian Ma tộc giáng thế.
- Ta tin huynh.
Tần Thi trả lời.
Sở Mặc thở dài, tín nhiệm này quá nặng. Hắn đứng dậy, không đến thành cổ Tần gia mà thi triển đạo hạnh, nói vào khoảng không một câu. Toàn bộ Tần gia tức khắc bị kinh động.
Trong đó có một ông lão không ở trong thành nhưng ở một ngọn núi lớn cách thành ba mươi vạn dặm. Ông lão gầy gò, mặc áo đạo màu xám, khoanh chân ngồi một chỗ. Lã đã không động đậy rất lâu rồi. Khi lão mở mắt có thể thấy đôi mắt sáng như sao, ẩn chứa cả thế giới. Lão đã ở Chuẩn Chí Tôn cấp cao nhất từ lâu rồi. Lão luôn muốn mình có thể tiến cao hơn nữa. Đến tuổi này, tu sĩ có thể tìm được con đường lên Chí Tôn, cũng bước được lên con đường ấy nhưng vì bị trói buộc bởi phong ấn thế giới mà không thể thành đạo, bước thêm nốt nửa bước kia. Bọn họ không cam lòng, muốn từ từ tích lũy năng lượng tăng lên dần dần. Đến một lúc nào đó, dù không thể chính thức thành Chí Tôn nhưng bọn họ có thể trở thành Chuẩn Chí Tôn hùng mạnh nhất.
Ông lão này tên là Tần Thu. Ở thời đại xa xưa, lão đã từng là thiên tài xuất sắc nhất của Tần gia. Thậm chí còn là một trong những người ưu tú nhất ở Thiên giới.
Bước ngoặt trong vận mệnh của lão chính là khi lão bước vào ĐếChủ, ông đã gặp Huyến Ma Lão Tổ. Lúc ấy, lão không mang tên Huyết Ma mà gọi là Đinh Linh.
Là người xuất sắc nhất trong thời đại của mình dĩ nhiên Tần Thu khá kiêu ngạo. Tuy không đến mức khinh thường người khác nhưng không mấy người có thể lọt vào mắt của lão.
Đinh Linh thì khác. Đinh Linh ưu tú hơn lão quá nhiều. Khi ấy Đinh Linh cũng ở Chuẩn Chí Tôn giống Sở Mặc, nhưng lão ta có kiến thức rất uyên bác, kinh nghiệm rèn luyện cũng phong phú.
Tần Thu đã học hỏi được rất nhiều từ Đinh Linh. Nói Đinh Linh làmột nửa sư phụ của Tần Thu cũng không sai. Nên đến tận hôm nay, Tần Thu vẫn thật lòng cảm kích Đinh Linh. Không ai có thể thay thế địa vị của Đinh Linh trong lòng lão.
Dù lão biết Đinh Linh gieo ma chủng vào người mình, suy nghĩ này vẫn không thay đổi. Vì khi Đinh Linh lấy ma chủng cũng đã nói rõ với lão.
- Đây là ma chủng, là một loại cực tà ác ở Ma tộc.
Đinh Linh rất thản nhiên nói cho Tần Thu:
- Ta đã chọn nhập ma. Nhưng ta chỉ nguyện trung thành với ngườicó địa vị tôn quý nhất của Ma tộc.
- Nhập ma… sẽ thật không có vấn đề gì ư?
Lúc ấy Tần Thu đã hỏi Đinh Linh.
Đinh Linh cười cười:
- Cái gọi là ma chỉ do bản tâm của con người thôi. Nếu tâm ngươi hướng đến ma, dù ngươi không nhập ma thì cũng là ma. Ngươi thấy ở Thiên giới có thiếu người như thế không?
Tần Thu rất đồng ý với quan điểm này. Lão nghĩ Đinh Linh nói có lý. Ma tộc chẳng qua là một chủng tộc khác thôi. Nhập ma hay khôngcũng chẳng sao hết.
Đinh Linh nói:
- Nếu ngươi không hướng vào ma đạo dù ngươi gia nhập nó thì cũng chẳng ai làm gì được ngươi cả.
Đối với một tu sĩ cao cấp nhiều chuyện chỉ do bọn họ quyết định hay không quyết định. Đôi khi chính bản thân họ cũng không khống chế được sự việc. Họ nghĩ mình chọn như vậy nhưng mình có khả năng thoát khỏi sự kiềm chế. Đây là một bản năng, thể hiện sự tự tin nhưng cũng đồng nghĩa với chút tự phụ. Đinh Linh đã nói cho Tần Thu biết chỗ nguy hại của ma chủng, nó sẽ lây nhiễm qua huyết mạch. Lão cũng nói điểm tốt của ma chủng.
- Nó sẽ giúp ngươi nhanh chóng trở nên hùng mạnh. Năng lực của ngươi sẽ mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới cả chục lần. Huyết mạch sẽ bị cải tạo, tinh thần sẽ trở nên vững chắc hơn, giúp ngươi nhanh chóng tiến lên con đường thành đạo.
Tần Thu tin lời của Đinh Linh. Điểm duy nhất khiến lão băn khoăn là sự lây nhiễm qua huyết mạch của ma chủng.
- Các phương diện của bọn chúng không bằng được người có machủng thuần túy là ngươi, nhưng lại mạnh hơn so với các tu sĩ cùng loại khác. Bọn chúng sẽ bị ngươi quản chế mà ta sẽ quản chế ngươi.
Tần Thu gật đầu:
- Ngài có đại ân với ta, ta cam tâm tình nguyện cho ngài quản chế.
Đinh Linh cười vui vẻ:
- Nó sẽ không ảnh hưởng đến các phương diện khác. Sẽ có một ngày Ma tộc giáng lâm đến đây. Viêm Hoàng Đại Vực đã bị phế, Chí Tôn chết hết. Mà trong Ma tộc vẫn còn rất nhiều Chí Tôn nên không ai có thể ngăn Ma tộc thống nhất thiên hạ này. Sau đó, Tần Thu tự đem ma chủng gieo vào người, không do dự lựa chọn nhập ma. Đã nhiều năm qua đi nhưng ông vẫn không hối hận. Nên khi nghe thấy thanh âm triệu tập mà chỉ đại năng cường giả mới có thể làm được, mắt Tần Thu đầy sát khí.
Lão chậm rãi đứng lên, nhìn người gầy gò nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng. Chỉ một bước, lão đã đến chỗ Sở Mặc.
Lúc này đã có ba người đến trước lão rồi. Đó là Tần Liệt Dương, Tần Liệt Tinh, Tần Liệt Thủy. Tam Liệt của Tần gia.
Ba người này còn mạnh hơn cả Tần Thu. Khi Tần Thu quật khởi, bangười này cũng ít xuất hiện trước mắt thế nhân rồi.
Năm đó, bọn họ cũng là những người có uy danh hiển hách, thậm chí nhận được sự công nhận của Phiêu Linh Nữ Đế. Tuy đó chỉ là một phân thân của Nữ Đế nhưng nó không khác bản nhân là bao.
Khi đó Tần Thu đã từng hỏi Huyết Ma Lão Tổ rằng ma chủng có thể lây nhiễm đến đời sau hay cũng có thể lây cho đời trước.
Đinh Linh trả lời:
- Chỉ lây cho người có cảnh giới thấp hơn ngươi thôi. Thật ra lúc ấy Tần Thu rất muốn lôi kéo Tam liệt nhận ma chủng nhưng lão biết chắc chắn ba người này sẽ không đồng ý. Đến hôm nay, ba vị lão tổ vẫn không biết chuyện. Tần Thu nhíu mày. Lão hơi lo lắng, không biết ba vị lão tổ biết chuyện sẽ phản ứng thế nào.
Tần Liệt Thủy cũng là một ông lão gầy nhom, ông nghi hoặc nhìn Sở Mặc hỏi: