Ba vị lão tổ tỉnh lại, vội vàng mang Hư Độ vào thành, an bài người đưa Hư Độ đi nghỉ ngơi, cũng không để ý Hư Độ cự tuyệt, mang đến một lượng lớn tài nguyên.
Tiếp đó, ba vị lão tổ cùng ngồi xuống bàn bạc. Gia tộc đã xảy ra biến cố lớn như vậy, thân là lão tổ, bọn họ cần ngồi xuống bàn luận thật kỹ. Tuy không muốn can thiệp quá nhiều chuyện của gia tộc nhưng họ cũng không muốn trơ mắt nhìn gia tộc mình rơi vào vực sâu không đáy.
Nhất là lúc này, sai một ly, đi một dặm. Lựa chọn đứng về bên nào luôn là vấn đề khó khăn nhất.
Cũng may, lúc này không cần bọn họ phải chọn vì tình thế đã quá rõ ràng rồi.
- Thực lực của Sở Mặc sâu không lường được. Không biết khi hắn tới Đế Chủ sẽ là dạng gì đây?
Tần Liệt Tinh là người có tính hấp tấp nhất trong ba vị lão tổ. Mặcdù trước ông nhìn Sở Mặc không vừa mắt nhưng hiện tại đã tâm phục khẩu phục rồi.
- Tùy tiện một người bất kỳ của Sở thị nhất mạch cũng khiến người ta thấy ngạc nhiên, thán phục về thiên phú.
Tần Liệt Thủy mỉm cười:
- Nhưng thiên phú của Sở Mặc đúng là thế gian hiếm gặp.
Tần Liệt Dương đồng tình:
- Đúng thế. Ta sống nhiều năm như vậy, thấy quá nhiều thiên tài nhưng đến giờ chưa có ai vượt qua Sở Mặc cả.
- Pháp sư kia cũng rất lợi hại. Ta không nhìn thấu cảnh giới của y.
Tần Liệt Tinh nói.
Tần Liệt Thủy tiếp lời:
- Năng lực của tiểu pháp sư này cũng không kém chúng ta. Tụng kinh một ngày một đêm, hộc máu mấy lần, chúng ta nhìn mà hết hồn. Không phải y độ hóa một hai người mà là cả trăm vạn người đó.
- Từ trước ta cũng nghe nói Phật môn nhưng không nghĩ bọn họ lại lợi hại như thế, đúng là suy nghĩ nông cạn mà.
Tần Liệt Tin nói.
- Dù thế nào thì chúng ta đã vượt qua được nguy cơ lớn nhất rồi. Tiếp đến thì chưa biết thế nào nhưng ta nghĩ chúng ta nên đứng về phía Sở đạo hữu, cũng đồng nghĩa với việc đứng về phía đại thế ở Thiên giới.
Tần Liệt Dương trầm giọng:
- Cứ nhìn Tần Thu là biết, cấu kết với Ma tộc sẽ không có kết cục tốt. Ma tộc có thể rất mạnh, thậm chí có Chí Tôn nhưng đừng quên, Viêm Hoàng Đại Vực của chúng ta cũng có Chí Tôn.
Tần Liệt Dương nói xong nhìn hai huynh đệ của mình. Ba người đều không nói gì, đều hiểu đối phương đang suy nghĩ gì.
Bọn họ nghĩ đến Quy Khư. Tới cảnh giới này, bọn họ có nhiều trithức hơn hẳn so với các tu sĩ thông thường.
Rất nhiều vị Chí Tôn đã tự táng thân ở Quy Khư, trong đó nhiều vị còn chưa hết thọ nguyên. Chắc phải có chuyện gì đó nên họ mới làm thế.
Không chừng khi Ma tộc đến, đám Chí Tôn kia sẽ đột nhiên sống lại, trở lại Thiên giới, ra tay trấn áp.
Nếu thế người phản bội Thiên giới, phản bội Viêm Hoàng Đại Vực, phản bội Nhân tộc chắc chắn không được tha thứ.
- Nên chúng ta không cần phải sợ giết chóc, chúng ta cần đứng vềphía Nhân tộc.
- Ta đồng ý.
Tần Liệt Thủy gật đầu.
- Ta cũng đồng ý.
Tần Liệt Tinh nói.
Lại nói đến Sở Mặc, lúc này, hắn đã tiến vào Thiên tầng ở Huyễn Thần giới. Vẫn là tửu lâu lúc trước, vẫn là tiểu nhị trước kia, chỉ có điều chỉ có Sở Mặc mà không thấy người kia. Tinh quái hóa thành người, chính là tiểu nhị, vẫn như cũ không biết Sở Mặc, huyên thuyên kể cho hắn về đại nhân vật Sở Mặc ở Huyễn Thần giới. Trong mắt tiểu nhị, một thằng nhóc chỉ ở Chân tiên thì chẳng thấm vào đâu.
Ít ai nghĩ đến Sở Mặc hẹn gặp Thái Điệp tiên tử liên tiếp hai lần ở đây. Dù sao gần như toàn bộ tu sĩ có chút địa vị ở Thiên giới hay những tu sĩ khác đều nghĩ Sở Mặc với Thủy Y Y là một đôi.
Sở Mặc cũng không nói chuyện nhiều với tiểu nhị, hắn trực tiếp vào phòng đặt riêng từ trước. Hắn cũng hơi lo lắng. Thật ra như Thái Điệp Tiên tử nói, Hồ Điệp cốc không liên quan nhiều đến thế giới bên ngoàihay chuyện của Ma tộc.
Tuy nói có Ma tộc thì sẽ các nàng sẽ khó khăn hơn nhưng vấn đề là các nàng cũng không thân thiết với tu sĩ nhân loại. Nếu không sao Hồ Điệp Tiên tử lại phải hạ lệnh phong ấn toàn bộ Hồ Điệp cốc, từ nay về sau không xuất thế chứ?
Nếu Hồ Điệp Tiên tử không đáp ứng, hắn nên làm gì để tìm Huyết Ma Lão Tổ đây?
Sở Mặc hơi phiền muộn, cảm giác đem tất cả hy vọng phó thác lên người khác không dễ chịu chút nào nhưng hắn cũng không có biện phápkhác.
Trong lúc ngồi chờ, Sở Mặc lấy bản tin, trao đổi một chút với Thủy Y Y, Sở Thanh, Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt, nói cho bọn họ một chút chuyện về hóa giải ấn ký của ma tộc.
Cả đám hưng phấn, với tình thế hỗn loạn như hiện giờ thì đây chắc chắn là một tin tốt. Khi Sở Mặc muốn kết nối với Hoàng Họa, Diệu Nhất Nương để hỏi thăm thì Thái Điệp đến.
Thấy Thái Điệp, Sở Mặc có dự cảm không lành. Nét mặt của Thái Điệp rất ngưng trọng, ánh mắt sưng đỏ, dường như đã khóc rất nhiều.
- Công tử, thật có lỗi!
Thái Điệp vừa mở miệng, tâm Sở Mặc liền trầm xuống. Hắn cười lớn nói:
- Thôi không sao, ngươi đã tận lực rồi. Chuyện còn lại ta tự mình làm là được mà.
- A, không phải như công tử nghĩ. Thái Điệp giải thích.
- Ta biết chỗ Huyết Ma Lão Tổ ẩn thân.
- Thật ư?
Sở Mặc cả kinh đứng dậy nhìn Thái Điệp:
- Vậy sao ngươi…
- Nói ra rất dài. Công tử có thể đi ra ngoài với ta một chút được không?
Thái Điệp dịu dàng nói.
Sở Mặc gật đầu:
- Được.
Hai người lại lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi tửu lâu. Thái Điệp đứng trên đỉnh núi cao, gió thổi làn váy của nàng bay phấp phới.
Nàng nhìn dãy núi vô tận, trầm mặc một lúc mới nói:
- Sư phụ thăng thiên rồi.
- Vì sao vậy?
Sở Mặc giật mình ngẩn ra, sau đó hạ giọng nói:
- Ngươi nén bi thương.
- Sư phụ vô thanh vô tức rời đi. Chỉ còn lại một kén, không thể sống kiếp thứ hai được.
Vẻ mặt Thái Điệp đau thương, thanh âm nghẹn ngào.
- Ban đầu ta tưởng dù sư phụ phá kén thất bại cũng sẽ không chết.
- Chuyện tu hành rất tàn khốc.
Sở Mặc than nhẹ.
- Giống như khi tỷ lệ thành công khi ở trên Thiên lộ vậy. Đã có nhiều đại nhân trẻ tuổi, kinh tài tuyệt diểm, có tài nguyên, có pháp khí mà tu sĩ bình thường không có, bọn họ đạt được thành công nhưng lại càng có nhiều người ngã xuống. Nghĩ lại số người đi ra chiếm bao nhiêu số người đi vào Thiên lộ chứ. Chỉ có rất ít người đạt được vận may, nếukhông thì cũng không gọi là may mắn nữa rồi.
- Ta biết, chỉ là ta thấy quá đường đột nên chưa chấp nhận được.
Một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống trên má của Thái Điệp.