Thí Thiên Đao

Chương 158: Chuyện cũ của Ma Quân (2)



Ma Quân có thể thấy rõ bên trong đan điền, viên thuốc biến hóa trở thành nguồn năng lượng tấn công trực tiếp vào Thất Sát chi độc.Giống như một mãnh tướng trên chiến trường.

Cầm vũ khí trên tay, lao về phía quân thù mà giết!

Chỉ có điều... quá trình này vô cùng đau đớn.

Ma Quân cảm giác như có hàng nghìn hàng vạn chiếc kim châm đâm vào đan điền của mình, đau đớn đến mức không còn muốn sống nữa. Nhưng y chỉ hơi nhíu mày, cắn chặt răng, không phát ra một chút thanh âm nào.

Sự đau đớn này không chỉ đến một lần, mà như thủy triều, từng cơnsóng này đến cơn sóng khác, kéo dài không dứt.

Có những lần đau đến khó nhịn được, cảm giác như đan điền như muốn nổ tung, kinh mạch toàn thân như đứt ra thành từng đoạn.

Nhưng từ đầu đến cuối, Ma Quân đều cố nén nhịn, không để mình phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

Cho dù, có phát ra âm thanh đau đớn nào, cũng sẽ không có ai nghe thấy, nhưng y vẫn giữ kiêu ngạo bản thân!

Làm sư phụ, không thể đến đồ đệ của mình cũng không bằng được?Cuối cùng...

Khi cảm giác đau đớn đến cực hạn, lúc mà tất cả tập trung đến... chỗ Thất Sát chi độc.

Phụt!

Một ngụm máu đen phun ra ngoài, ngụm máu ấy rơi trên mặt đất, trong nháy mắt ăn mòn mặt đất bằng đá nham thạch cứng chắc tạo thành một lỗ sâu nho nhỏ.

Chỉ một ngụm máu này thôi cũng đủ giết vô số tiên thiên cườngnhân!

Một luồng năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể Ma Quân chớp mắt bộc phát ra.

Trong mắt Ma Quân lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó chuyển thành hoảng sợ, y bắt đầu vận công áp chế nguồn năng lượng điên cuồng này.

Bởi vì y chợt nhớ ra, nếu không áp chế để nguồn năng lượng này bay lên trời, chỉ sợ y không chờ được tới viên đan dược thứ hai, đã phải đột phá cảnh giới tiên thiên, không thể tiếp tục ở lại thế giới này nữa.Mất nửa ngày, cuối cùng Ma Quân đã áp chế được khối năng lượng, thở phào một hơi, nhưng sự vui mừng và sức sống trong con mắt vô cùng mãnh liệt.

Ma quân nhìn vào đan điền trong cơ thể phát hiện một khoảng lớn không có một dấu vết Thất Sát chi độc nào!

Nơi đó, có một nguồn năng lượng thần kỳ khó có thể tin được đang cuồn cuộn.

Đây... là kết quả mà Ma Quân liều mạng áp chế. Nếu không, nguồn năng lượng ấy sẽ mãnh liệt và lớn mạnh hơn nhiều.- Xem ra... bây giờ không thể sử dụng tiếp viên đan dược thứ hai và thứ ba nữa... Tiểu tử này, ha ha...!

Trên mặt Ma Quân, cuối cùng cũng không kìm nổi, lộ ra một nụ cười, trong mắt, còn có cả rung động.

Y tin tưởng Sở Mặc, cũng giống như Sở Mặc tin tưởng y. Sự tín nhiệm sư đồ này, không cần bất cứ lý do gì, cũng không cần bất kỳ lời giải thích nào.

- Mấy trăm nghìn cân dược liệu cấp thấp, sau khi tinh luyện, có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy... Nhưng chỉ sợ bản lãnh này là độc nhất vô nhị trên thế gian!Ma Quân đứng lên, đi lại vài bước trong phòng, mặc dù Thất Sát chi độc trong đan điền mới chỉ bị thanh trừ một phần, nhưng khiến y có cảm giác tái sinh!

- Ta chỉ muốn có một đồ đệ kế thừa y bát của ta, ông trời lại cho ta một bất ngờ to lớn!

Trong mắt Ma Quân, lóe ra tia hào quang:

- Ngày nào đó, khi tiểu tử này đặt chân lên tiên giới... sẽ tạo ra phong vân thế nào đây?

(Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu - vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)- Ta thực mong chờ!

Trên mặt Ma Quân, lộ ra ý cười.

Sáng sớm hôm sau, Ma Quân ném Sở Mặc thẳng vào trong thùng gỗ chứa đầy máu tươi nguyên thú.

Nhìn Sở Mặc đang bặm môi cắn răng trong thùng gỗ, tâm tình Ma Quân tốt hơn bao giờ hết. Y cũng chẳng nhớ lần trước có tâm trạng tốt như bây giờ là lúc nào.

- Sư phụ... vì sao người, lại lấy tên là Ma Quân... bình thường cái tên này, dùng để chỉ người xấu mới đúng.Quá đau đớn, Sở Mặc không thể không nghĩ cách phân tán sự chú ý của mình, biện pháp tốt nhất, tìm hiểu quá khứ của sư phụ.

Nếu là bình thường, Sở Mặc hỏi vậy, chín phần mười là Ma Quân sẽ không nói.

Nhưng trải qua chuyện tối qua, tâm tình Ma Quân đã thay đổi rất nhiều.

Y thoáng nhìn Sở Mặc, nói:

- Người xấu sao? Ta là người xấu mà!Nói xong, Ma Quân nhẹ thở dài:

- Một cậu chuyện từ rất lâu rồi.

Sở Mặc nén chịu cảm giác đau đớn đến tan vỡ linh hồn, nhe răng nhe lợi, mặt vặn vẹo nói:

- Con muốn nghe.

- Ta được sinh ra trong một tiểu tông môn ở tiên giới, phụ mẫu ta là đệ tử của tông môn đó. Tông môn chỉ có hơn một nghìn người, có thể nói là không có chút danh tiếng nào trên tiên giới.

Ma Quân từ từ nói, ánh mắt lộ ra sự hồi tưởng.- Tông môn tuy nhỏ, nhưng vô cùng đoàn kết, mọi người chung sống hòa thuận, không hề có những chuyện đấu đá hục hặc với nhau. Tuổi nhỏ của ta vô cùng vui vẻ. Nhưng ngày vui chẳng kéo dài, năm mười lăm tuổi, ta cùng một số huynh đệ đồng môn thăm dò nơi nghe nói là động phủ của thượng cổ tiên nhân để lại. Lúc ấy, có rất nhiều người đi thăm dò, trong số đó không ít đệ tử đại phái.

- Trong động có rất nhiều báu vật, vô vàn vũ khí, đan dược, tiên thạch... nhiều đến mức khiến bất kỳ ai thấy cũng đều đỏ mắt. Bọn ta không đấu nổi với mấy đệ tử đại phái, vì căn bản chẳng có tư cách, cũng chẳng có năng lực đi cướp đồ. Nhưng cơ duyên... muốn hạ xuống ai, đúng là do trời định.Ma Quân thở dài, thản nhiên nói: - Trong góc khuất, đồng môn huynh đệ chúng ta, không biết động vào cơ quan nào đó, liền bị đẩy vào một không gian thần kỳ, mỗi người, đều bước vào không gian riêng rẽ.

- Ta chiếm được thứ quý báu nhất của vị tiến bối ấy...

Ma Quân thoáng nhìn Sở Mặc:

- Chính là Thiên Ý Ngã ý mà con tu luyện!

- Sư phụ may mắn thật đấy!

Sở Mặc nói.- May mắn sao? Có lẽ vậy... Nhưng chuyện phúc hay họa này, chẳng ai có thể nói rõ được.

Ma Quân than nhẹ một tiếng:

- Chúng ta đột nhiên biến mất, đương nhiên sẽ có người để ý, nhưng mấy người đó muốn vào nơi chúng ta, không có cơ hội. Nhưng bọn họ không từ bỏ, mà chờ ở cửa động.

- Muốn cướp? Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ phẫn nộ:

- Đúng là xấu xa!

- Ha... Đây có gì mà gọi là xấu xa.Ma Quân lắc đầu:

- Xấu xa thực sự, còn ở phía sau. Đoàn chúng ta có tất cả mười lăm người, ai cũng đều có được những thứ khó có thể tưởng tượng được. Huynh đệ chúng ta, đều đạt được những tiên pháp cường đại. Chỉ cần đưa được về tông môn, chắc chắn không cần mất quá nhiều năm, có thể khiến tông môn rạng danh tiên giới.

- Kết quả thì sao?

Sở Mặc mặt khẩn trương nhìn sư phụ, bởi vì từ biểu cảm trên vẻ mặt sư phụ đã thấy được kết quả không hề mong muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.