Thí Thiên Đao

Chương 1626: Năm năm (2)



Ba năm trước, thông qua bảng tin, Tiêu Điệp công khai bày tỏ tháiđộ, đồng ý cùng trở thành trưởng lão danh dự của Phiêu Diêu Cung với Ma Quân. Tuy rằng hai người bọn họ từ đầu chí cuối vẫn chưa lộ diện, nhưng ai nấy đều biết đó không phải nói ngoa. Bởi vì hai vị Đế Chủ bậc cao kia, chính là người thân nhất của Sở Mặc!

Thiên kiêu trẻ tuổi của Thủy gia Thủy Y Y, thiếu chủ của Hổ tộc là Hổ Liệt, tu sĩ trẻ tuổi loài người Thanh Phong, đại nhân trẻ tuổi của Lục gia Lục Hồng Tuyết, đại nhân trẻ tuổi của Tề gia Tề Bác, Mao gia Mao Hãn Hải, Hoàng gia Hoàng Vô Song, Thải Điệp tiên tử của Hồ Điệp Cốc, thiên kiêu tộc Kim Ô Kim Ô Đại Đế, Đồng Ảnh Đế Chủ bậc ba suýt chút nữa thì trở thành tùy tùng của Long Thu Thủy, Đế Chủ bậc năm Tiêu Trường Bình, Đế Chủ bậc năm Huyên Nhi và Huyên Huyên, Sở Thanh con cưng của trời thuộc dòng dõi họ Sở, Đế Chủ bậc hai Phương Hồng Nhạn từng theo đuổi Long Thu Thủy, Đế Chủ bậc bốn Tào Thái Dung giờ là tùy tùng của Thủy Y Y… tất cả bọn họ đều là trưởng lão danh dự của Phiêu Diêu Cung!

Ngoài ra, còn một trưởng lão danh dự nữa gần đây mới gia nhập Phiêu Diêu Cung. Tên của y là Long Thu Thủy!

Người này khiến ai nấy đều giật mình. Không ngờ ngay cả y cũng tới.

Trước khi Long Thu Thủy gia nhập Phiêu Diêu Cung chỉ nói mộtcâu:

- Ta từng hận Sở Mặc, cực kỳ căm hận, thậm chí không chỉ hãm hại hắn một lần, ta cũng đã nhận được những bài học đáng đời, thậm chí tên ta còn bị hắn ép đổi thành Long Hận Mặc… Nhưng sau đó, mọi việc hắn làm đã khiến ta hiểu rõ đạo lý sống ở đời. Ta nói vậy cũng chẳng đủ chút nào. Những đạo lý này cả cha mẹ, bề trên trong gia tộc đều từng dạy ta. Nhưng ta chẳng nghe lọt. Ta bị Sở Mặc đánh cho tỉnh! Hắn ban ân cho ta, để ta sửa tên lại ban đầu. Hắn đã làm rất nhiều việc vì Thiên giới. Hiện giờ hắn đã biến mất nhiều năm rồi… ta không biết hắn có còn trên cõi đời này hay không, nhưng ta đoán được hắn đã đi đâu làm gì. Cho nên, ta tôn trọng hắn. Ta muốn làm chút gì vì hắn. Đương nhiên, Phiêu Diêu Cung có thể không chấp nhận ta. Ta không hề oán hận, dùsao trước kia ta đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Nếu mọi người có thể cho ta một cơ hội sửa sai để chứng minh bản thân, ta sẽ cho tất cả mọi người thấy rõ. Ta tình nguyện trở thành một thầy giáo trong Phiêu Diêu Cung, truyền thụ đạo nghiệp. Góp một phần sức lực, cho tương lai của giới tu hành.

Cuối cùng, Long Thu Thủy cũng được chấp nhận, trở thành một trưởng lão của Phiêu Diêu Cung.

Thử nghĩ xem, có một đoàn trưởng lão danh dự hoành tráng như vậy, phóng tầm mắt ra khắp Thiên giới mà xem, đó quả thực là có một không hai! Chỉ cần nhìn xem những trưởng lão danh dự này, có ai dám trêu chọc Phiêu Diêu Cung? Lại nhìn xem những gia tộc sau lưng mấy trưởng lão đó… thế thì lại càng kinh khủng!

Đó còn là chưa tính những gia tộc phụ thuộc của dòng dõi họ Sở đang dần ngóc đầu dậy, khôi phục thanh thế như xưa… Những gia tộc đó, chính là đồng minh tự nhiên trung thành nhất của Phiêu Diêu Cung!

Có người thậm chí còn than thở rằng, chỉ cần lần này Sở Mặc có thể còn sống trở về, thì không còn nghi ngờ gì nữa, dòng dõi họ Sở sẽ lại tái hiện cảnh tượng huy hoàng như hơn một kỷ nguyên trước! Bởi vì năm ấy, chính dòng dõi họ Sở cũng đã hùng mạnh như vậy!

Rất nhiều Chí Tôn, vô số Chuẩn Chí Tôn, lượng Đế Chủ không đếm xuể… đều đi theo vị lão gia của họ Sở kia một cách chặt chẽ.

Một kỷ nguyên sau, vị trí trung tâm ấy trở thành Sở Mặc, cháu nội của vị lão gia kia!

Thực ra trong suy nghĩ của rất nhiều người thì còn có mấy người nên đảm nhiệm chức vụ trưởng lão trong đoàn trưởng lão danh dự của Phiêu Diêu Cung. Thí dụ như hai vị thiên kiêu trẻ tuổi của Linh Đan Đường là Lưu Vân và Lưu Phong.

Thế nhưng bên này Phiêu Diêu Cung có động tĩnh lớn như vậy, mà bọn họ lại chẳng có chút tin tức nào.

Tuy nhiên sau lại có người nói, khi Hư Độ xả thân thành Phật, thì Lưu Vân và Lưu Phong cũng đã bắt đầu bế quan rồi. Thời gian bế quan là bao lâu còn chưa biết. Toàn bộ Linh Đan Đường cũng đã trở nên khiêm tốn lạ thường.

Cho nên, thậm chí bên ngoài còn có lời đồn đại, nói khả năng LinhĐan Đường có mối liên quan nhất định với Ma tộc.

Đương nhiên, cách nói này bị Đế Chủ Phùng Xuân là người đại diện của Linh Đan Đường bác bỏ nghiêm khắc.

Thời gian năm năm nói dài chẳng dài, nói ngắn cũng không, đủ để xảy ra nhiều chuyện, và cũng đủ để khiến nhiều chuyện thay đổi.

Kể cả vị Nam Ca trong Đệ Cửu thành kia cũng đã trưởng thành, từ một nhóc giả trai biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, dù rằng làn da vẫn hơi đen, nhưng đó là do nàng cố ý. Từ Nam nay đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Tiên, có đầy cách để khiến bản thân trở nên nõn nà, nhưng nàngcứ không.

Bên ngoài không biết đến sự tồn tại của nàng, nàng cũng chẳng muốn liên hệ với bên ngoài. Thông qua bảng tin, nàng đã biết đến Phiêu Diêu Cung, nàng biết chắc đó là môn phái có liên quan tới ca ca của nàng. Trong đó đều là hồng nhan tri kỷ, bạn tốt người thân của ca ca nàng. Nàng biết chỉ cần nàng tới đó, nhắc tên Sở Mặc, nhất định nàng sẽ có địa vị khá cao trong môn phái.

Nhưng nàng chẳng muốn đi đâu hết, nàng muốn lặng lẽ ở cạnh cha. Thực ra, theo cảnh giới ngày càng tăng cao, Từ Nam đã cảm nhận được sự khác biệt của cha. Bởi vì năm năm đã trôi qua, cha mặc dù nhìn như không có tu vi, ngày ngày nốc rượu, nhưng lại chẳng có chút dấu hiệu già nua nào. Thoạt nhìn, vẫn giống y như đúc năm năm về trước khi nàng gặp cha.

Bởi vì lo lắng cho ca ca Sở Mặc, Từ Nam từng kiếm cớ nói thầm với cha, có khả năng Sở Mặc cùng mấy người họ Sở đi tìm tòa trận pháp cuối cùng rồi, cũng chẳng biết hiện tại ra sao.

Lần đó, cha hiếm hoi lắm mới mở miệng, nói nghiêm túc một câu:

- Hắn không sao.

Sau đó, mặc kệ Từ nam có hỏi thế nào cũng chẳng hỏi được điều gì. Tuy trong lòng hơi bực mình, nhưng rốt cuộc Từ Nam cũng yên tâm, cha như thần vậy mà còn nói con hắn không sao, thế thì thật là không sao rồi!

Trong mắt người ngoài, có lẽ sẽ chẳng dám tin, một con ma men đến tu vi còn chẳng có, già lụ khụ, lại dám phán về sự sống chết của Sở Mặc giờ như cột chống trời của Thiên giới? Kể cả y có là cha ruột của Sở Mặc! Cũng chẳng ai đồng ý với lời của y.

Ngươi nói không sao là không sao?

Nhưng trong suy nghĩ của Từ Nam, chỉ cần cha nói ca ca không sao, thì nhất định sẽ không sao! Sự sùng bái mà nàng dành cho cha, còn mạnh mẽ hơn loại sùng bái mà con người dành cho thần Phật nhiều gấp bội. Chỉ cần là lời cha nói, nàng sẽ tin tưởng tuyệt đối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.