Thí Thiên Đao

Chương 1637: Diệt Chí Tôn (2)



Khi đó, y vẫn có thể dựa vào mấy thứ ấy, giao dịch với Ma tộc, rời khỏi vùng đất này. Chưa biết chừng, vẫn còn cơ hội thành đạo.

Cho nên, Tần Thương cũng cắn chặt răng, y quyết liều mạng!

Y không tin cô gái này, còn có Sở Mặc chỉ mới bước chân vào cảnh giới Chuẩn Chí Tôn có thể đánh bại y. Về phần con rồng kia, cùng đám binh tàn tướng bại… y càng chẳng thèm coi ra gì.

Tuy Sở Mặc đã bước chân vào hàng ngũ Chuẩn Chí Tôn, nhưng lúc này quả thực hắn đã yếu tới cực hạn. Hắn bị thương nặng, trong cuộc chiến vừa rồi với Tần Thương, dù là thân thể tổ cảnh nhưng cũng bị đánh cho thủng lỗ chỗ. Rất nhiều xương cốt cùng vỡ vụn, tuy đã dùng pháp lực để phục hồi, nhưng vẫn còn yếu lắm.

Nếu không, đám người ông già ngậm tẩu đã chẳng cần đỏ ngầu đôi mắt mà liều chết xông lên. Sắc mặt của Kỳ Tiêu Vũ cũng rất yếu ớt, để giết chết Huyết Ma lão tổ, nàng và Sở Mặc đã bỏ ra rất nhiều. Mặc dù nàng được Sở Mặc bảo vệ, trên người cũng không thấy có bao nhiêu vết thương, nhưng tiêu hao lại vô cùng khủng bố.

Nhưng lực chiến do nàng thể hiện ra vẫn dũng mãnh vô cùng!

Hắn là đàn ông, hắn bảo vệ ta là hoàn toàn chính đáng, ta là vợ hắn, ta bảo vệ hắn cũng là hợp tình hợp lý!

Bất kể là ai, chỉ cần định khiến hắn tổn thương, thì đều là kẻ thù lớn nhất của Kỳ Tiêu Vũ ta! Không chết không thôi!

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ xông lên, hắn cũng cắn chặt răng, điên cuồng vận hành cuốn Duy Ngã, hắn phải đột phá, hắn phải tiêu diệt kẻ thù lớn hạ từ cảnh giới Chí Tôn xuống này!

Trong nháy mắt ấy, bốn vầng trăng máu trên Thương Khung Thần Giám trước ngực hắn: Như Ý, Hỗn Độn, Tị Họa, Nhập Địa bỗng nổ ra hào quang sáng lạn, chói mắt tới tận cùng!

Ánh hào quang chiếu rọi khắp ngân hà! Chiếu sáng vũ trụ tàn khốc lạnh như băng.

Sở Mặc nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức vận hành Cửu Tự Chân Ngôn.

Từ chữ “Lâm” mãi cho tới chữ “Hành”… hắn thi triển ra tất cả trong nháy mắt.

Chữ “lâm” bất động như núi!

Đối mặt với công kích của Tần Thương, hắn không lùi nửa bước. Chữ “binh”, biển năng lượng mênh mông!

Trong mảnh vũ trụ mênh mông này, những tinh khí còn sót lại bị Sở Mặc điên cuồng hấp thu.

Chữ “đấu”, vũ trụ cộng hưởng!

Đánh tan địa bàn của Tần Thương, khắp ngân hà đều bị Sở Mặc khuấy động khiến cho cộng hưởng! Tuy những ngôi sao ở đây đã tan nát, nhưng chúng cũng có sinh mạng! Cũng có cảm xúc! Chúng không cam lòng với kết cục như vậy. Sau khi bị Sở Mặc khuấy đảo, nguồn năng lượng vô tận như đột nhiên được sinh ra, rót cả vào trong cơ thể Sở Mặc!

Đây là những tia tinh thần cuối cùng của những ngôi sao kia để lại sau khi bị phá nát. Vốn dĩ hẳn đã bị dung hợp vào thiên đạo, lại bị Sở Mặc ngang nhiên hút trở ra!

Chữ “nhân”, năng lực khôi phục!

Vết thương trong cơ thể Sở Mặc đang khôi phục cấp tốc, trong nháy mắt, xương cốt đã gãy, gan bị lệch vị trí… đề trở về trạng thái ban đầu, thậm chí… còn càng thêm mạnh mẽ! Chữ “giai”, cảm ứng thần niệm!

Sở Mặc có thể cảm ứng được rõ ràng mỗi một ý nghĩ trong đầu Tần Thương, thậm chí còn biết được vị trí y chuẩn bị ra chiêu!

Sau khi cảnh giới bị hạ xuống, đứng trước thánh thuật là Cửu Tự Chân Ngôn, Tần Thương không còn bất cứ bí mật nào có thể che giấu!

Chữ “trận”, che giấu hơi thở!

Tuy rõ ràng Sở Mặc còn đứng đây, nhưng người ta lại cảm thấy dường như hắn đã biến mất! Ngươi nhìn thấy rành mạch rằng hắn còn đứng kia, nhưng cảm giác của ngươi nói cho ngươi biết, chỗ đó không một bóng người!

Tần Thương sắp phát điên rồi!

Rốt cuộc y cũng toan tính rút lui!

Gã thanh niên này đúng là một yêu nghiệt chân chính, hắn mới tu hành được bao nhiêu năm chứ? Tính ra, đã được năm mươi năm chưa? Nhất định là chưa! Tối đa cũng chưa đến bốn mươi năm!

Sao có thể mạnh tới mức độ này? Sở Mặc vẫn không ngừng lại, hắn đang vận hành chữ “liệt”!

Thời gian và không gian bị ảnh hưởng trực tiếp.

Thời gian nơi này dường như bị ngưng đọng, thậm chí còn có dấu hiệu xoay ngược, nhưng chung quy cũng là do cảnh giới của Sở Mặc chưa đủ. Thời gian vẫn không thể đảo ngược. Nhưng có thể khiến thời gian ngừng lại tại thời khắc này, đã là một phép thần không thể nào tin nổi rồi.

Không gian bắt đầu xuất hiện những đường vân rạn, lần lượt giao nhau, tiêu diệt thân thể Chí Tôn của Tần Thương. Chữ “tiền”, nguyên tố ngũ hành!

Vô số đạo đài trong thân thể Sở Mặc lúc này đang vận chuyển điên cuồng, khiến cho vũ trụ nơi đây cùng cộng hưởng. Số lượng lớn nguyên tố ngũ hành rót vào thân thể Sở Mặc, tiến vào từng đạo đài một.

Cuối cùng… chữ “hành”!

Người cùng trời hợp nhất!

Toàn thân Sở Mặc trực tiếp hòa thành một thể với thiên đạo của vũ trụ nơi đây! Mặc dù chỉ mang tính tạm thời nhưng tại thời khắc này, Sở Mặc lại cảm nhận được thế nào là thiên đạo chân chính!

Đây là sự lĩnh ngộ còn cao hơn cả Chí Tôn!

Cảm giác này rất huyền diệu, huyền diệu tới khó lòng hình dung, không thể dùng ngôn từ mà diễn tả được.

Ngay sau đó, Sở Mặc dung hợp thiên đạo, dùng mắt trời nhìn thẳng Tần Thương.

Tần Thương cũng ngơ ngác nhìn qua hư không trên đỉnh đầu, ánhmắt tràn ngập sợ hãi và mờ mịt, khó tin… còn có sự hối hận, hối hận vô cùng.

Thân thể Tần Thương, nổ tan tành.

Linh hồn cùng cơ thể, đều mất.

Mọi người đều nhìn đến ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn không gian hư vô kia. Tần Thương ngay cả một chút cặn bã cũng chẳng còn, ngay cả việc gã là một cao thủ cảnh giới Chí Tôn đã ngã xuống nhưng cũng là một cao thủ mà! Đến tột cùng là làm sao Sở Mặc lại làm được?

Đúng rồi, Sở Mặc đâu?

Mọi người đều không nhìn thấy Sở Mặc.

Lúc này, phía trên trời cao truyền tới tiếng nói của Sở Mặc. Bên trong tiếng nói kia mang theo lực lượng quy luật vô tận.

- Pháp trận này ta lại chặn được ngươi 50 năm.

Một bàn tay lớn ấn về phía một tinh cầu đầy đủ duy nhất trong ngân hà vô tận.

Ầm!

Sáng lên một ánh sáng rực rỡ.

Tiếp đó truyền tới tiếng nói tràn đầy tiếc nuối của Sở Mặc:

- Đáng tiếc, chỉ có thể phong ấn 15 năm. Tiếp sau, thân hình của Sở Mặc hạ từ trên trời xuống.

Nguyệt Khuynh Thành vừa muốn xông tới, lại thấy thiếu phụ áo đen bay thẳng lên, đón được Sở Mặc. Nàng do dự một chút, vẫn đứng tại chỗ.

Mặt Kỳ Tiêu Vũ đầy nước mắt, nhìn Sở Mặc thấp giọng gọi:

- Ca ca...

Sở Mặc cố mở mắt, nhìn nàng một cái rồi an tâm nhắm mắt lại, hạ giọng nói:

- Chúng ta về nhà.

Lão già thiếu một tay ngậm điếu thuốc trên mặt không có một tia huyết sắc. Ông ta đi tới, vẻ mặt tang thương nhìn Sở Mặc đang ở trong lòng Kỳ Tiêu Vũ, sau đó thở dài một tiếng:

- Tốt, chưa làm mất mặt Sở gia chúng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.