Từ rất xa truyền đến tiếng nói vừa thẹn vừa giận của Lưu Vân:
- Người nói cái gì vậy chứ?
Lưu Truyền Sơn hầm hừ nói:
- Ta nói gì sai chứ? Tên khốn này rõ ràng cái gì cũng đã biết, con sớm đã nói cho hắn biết rồi mà? Đúng là con gái chỉ hướng ra ngoài, bí mật gì cũng không giữ được. Như bây giờ con không gả cho hắn thì còn có thể gả cho ai? Chẳng nhẽ con gái của Lưu Truyền Sơn ta phải làm gái lỡ thì cả đời hay sao?
- Cha, người nói gì vậy? Vì sao con phải gả cho hắn? Không gả cho hắn thì không ai muốn cơ chứ?
Lưu Vân tức đến đỏ cả mặt, thật ra chủ yếu là xấu hổ. Điều này cũng có nguyên nhân trong lời nói vừa rồi Kỳ Tiêu Vũ nói với nàng.
- Lưu Vân, ta tìm cô không có ý gì khác, càng không có ác ý gì cả. Ta biết, giữa cô và Sở Mặc có chút chuyện.
- Cô biết? Cô biết cái gì?
Lưu Vân có chút bối rối, nàng vẫn ngỡ rằng chuyện này là bí mật lớn nhất của nàng! Không nghĩ tới lại sớm đã bị người ta biết được, hơn nữa... Còn là “tình địch” của nàng nói ra. Điều này làm cho trong lòng Lưu Vân vô cùng xấu hổ.
- Cô đừng trách hắn, không phải hắn cố ý nói với ta những chuyện đó. Chỉ có điều... Chỉ có điều hắn vẫn không biết nên làm như thế nào đối mặt với cô.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:
- Ta nói chuyện này hoàn toàn không phải là vì làm nhục gì cô, dù sao năm đó là cô cứu hắn.
- Năm đó nếu ta không làm thì hắn cũng không có việc gì, đúng không?
Lưu Vân hôm nay thấy Sở Mặc uống rượu độc, trong lòng cũng đã hiểu rõ đôi điều. Kỳ Tiêu Vũ giật mình, gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng thế.
Lưu Vân sau khi trầm mặc một lúc lâu mới cười gượng nói:
- Nói như vậy, năm đó ta làm vậy không phải là cứu hắn, thật ra đã cứu chính mình... sau đó cũng chẳng khác gì là áp đặt hắn. Nói thí dụ như, trách nhiệm, là thế này phải không?
Vừa mới trải qua cái chết của Cửu thúc, cảm xúc của Lưu Vân không ổn định. Hơn nữa người tìm đến nói chuyện này với nàng lại là Kỳ Tiêu Vũ, người có thân phận mẫn cảm nhất! Cho dù là Thủy Y Y tìm nàng nàng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Bởi vì nói thật lòng, nàng đấu với Thủy Y Y hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.
Tất cả mọi người đều giống nhau!
Nhưng người trước mặt thì không được. Vị này lúc bắt đầu đã chiếm giữ toàn bộ trái tim của Sở Mặc, cho tới bây giờ đã hoàn toàn đi tới cùng với Sở Mặc.
Lại nói tiếp, đừng nhìn Thủy Y Y cùng Sở Mặc còn có hôn ước, nhưng ở trước mặt vị này vẫn vô dụng mà thôi. Bởi vì nàng ấy mới là nữ tử mà Sở Mặc yêu nhất.
Chuyện như này tuy rằng không muốn thừa nhận, nói ra lại có chút bi ai, nhưng là sự thật. Sự thật không thể nào chối cãi được.
Trên đời này, người ưu tú có rất nhiều, nhưng cố tình các nàng đều thích cùng một người nam nhân.
- Không phải như thế.
Kỳ Tiêu Vũ hạ giọng nói:
- Cô là người của Sở Mặc, là một người con gái đầu tiên của hắn. Địa vị của cô trong suy nghĩ của hắn không giống người khác. Cho dù biết rõ lời nói của Kỳ Tiêu Vũ không phải nói thật nhưng trong lòng Lưu Vân vẫn cảm giác được chút ấm áp. Bởi vì người nói, là Kỳ Tiêu Vũ.
- Vậy hôm nay cô tìm ta là muốn nói chuyện gì?
Lúc này ngược lại Lưu Vân hơi căng thẳng nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ mỉm cười:
- Gả cho hắn đi.
- Không thể nào!
- Vì sao?
- Ta không muốn cùng một nữ nhân khác chia sẻ hắn.
- Có thể không chỉ có một, ít nhất là không chỉ mình ta!
...
Vẻ mặt Lưu Vân không biết nói thêm gì nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Cô không ghen sao? Nhìn hắn ở cùng nữ nhân khác cô không ghen tị sao? Trong lòng cô không hận sao? Không thấy phiền à? Không muốn xé nát những nữ nhân kia à?
- Không muốn.
- Vì sao? Ta không tin!
- Bởi vì ta thương hắn, hắn nhíu mày ta đã không vui rồi.
- Cô đây là đang yêu một cách ngu ngốc, ngu xuẩn! Nam nhân gọi cô là loại nữ nhân chỉ giỏi chiều chuộng thôi. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì cô lại làm mình phải uất ức như vậy?
- Vấn đề là ta cũng không thấy ta phải chịu oan ức gì. Chỉ cần hắn vui vẻ thì ta đã cảm thấy thế giới của ta tràn đầy ánh mặt trời rồi.
- Cô thật ngốc, thật sự, Kỳ Tiêu Vũ, cô là Tinh Linh tộc đúng không? Nghe nói yêu cầu đầu tiên của Tinh Linh tộc đối với người yêu chính là trung chinh. Thiệt cho cô còn là một Công chúa, cô làm sao lại ‘hiếm thấy’ như vậy?
- Bởi vì hắn không phải Tinh Linh mà, dựa vào cái gì mà ta phải dùng quy củ của Tinh linh tộc để yêu cầu hắn chứ? Lại nói, từ lâu ta đã rời khỏi Tinh Linh tộc rồi. Bây giờ ta là một Tinh Linh từng đọa lạc, lại được hắn mạnh mẽ kéo lại trở thành một cô gái nhỏ mà thôi.
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ chăm chú nhìn Lưu Vân:
- Cho nên, hắn là ông trời trong mệnh của ta, là tất cả của ta!
- Cô, còn có Cửu thúc... các người đều mất hết não rồi!
Đến cuối cùng, Lưu Vân tức đến không còn gì để nói, nổi giận đùng đùng nói:
- Chỉ số thông minh của các người đều có vấn đề cả rồi!
- Cô có thương hắn không?
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên hỏi.
- Ha ha, ta mới không thèm thương hắn!
Lưu Vân cười lạnh phủ nhận.
- Vậy cô thích hắn à? Kỳ Tiêu Vũ rất kiên trì, nhìn Lưu Vân:
- Nếu để cô gả cho người đàn ông khác, cô có chấp nhận không?
Lưu Vân rốt cục cũng yên lặng, sau đó căm tức nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Cô cái người phụ nữ này thật là kỳ quái. Cô đây là đang giúp người đàn ông của cô mai mối đấy à?
- Đúng đó, hắn không tiện nói, hắn đang lâm vào thế khó xử, ta không thể để hắn khó chịu như vậy được. Ta thay hắn nói là được rồi.
Kỳ Tiêu Vũ rất nghiêm túc nói:
- Nếu cô biết ta từng phải trải qua cái gì có lẽ cô sẽ hiểu ta được chút. Nhưng mà, chuyện như này chỉ nói với tỷ muội nhà mình thôi. Lưu Vân tức đến mức cười phì một tiếng, nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Ta thực sự chưa từng thấy người đàn bà nào như cô!
- Bây giờ không phải là gặp rồi sao?
Kỳ Tiêu Vũ nghiêm túc trả lời.
Hai người nói chuyện với nhau dừng ở đây. Bởi vì các nàng nhìn thấy Lưu Truyền Sơn và Sở Mặc rời đi cùng nhau, đều có chút bận tâm nên cùng đi theo. Không nghĩ tới vừa mới tới nơi đã nghe thấy Lưu Truyền Sơn ở bên cạnh bức hôn, còn yêu cầu phải cho con gái của mình làm vợ cả nữa. Bên này con gái sống chết từ chối, bên kia cha mình lại đang bận làm mai kéo thuyền, còn đề xuất nhiều yêu cầu khiến Lưu Vân cảm thấy khó chịu như vậy, cho nên Lưu Vân buồn bực nói ra lời nói kia.