Thí Thiên Đao

Chương 166: Không thể tin nổi



Lúc này sắc mặt lại đỏ lên, mồ hôi trên trán thi nhau chảy xuống, vẻ mặt vặn vẹo cả giận nói:

- Vu oan! Đây quả thực là vu oan!

Lúc này, tên võ giả cấp một trong tay Sở Mặc nghe thấy thanh âm của Triệu Nghị, lớn tiếng nói:

- Chính là hắn, Sở công tử... Hắn chính là Triệu Nghị... Hắn phái ta tới đó!

- Nói láo!Cổ của Triệu Nghị cũng đỏ cả lên, cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng tụ tập tới đây, cảm thấy đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Gã chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Lúc này Tam hoàng tử Hạ Hào đi nhanh về phía Sở Mặc vừa đi tới, lạnh lùng quát:

- Đây là dạ tiệc năm mới của hoàng gia, người từ đâu xuất hiện? Dám gây rối ở chỗ này, thị vệ đều chết hết rồi sao? Còn không bắt hắn lại cho ta!

Những thị vệ ở cổng kia thấy tình hình như thế, lại thấy Tam hoàngtử ra lệnh thì ngay lập tức tinh thần chấn động, quây Sở Mặc lại.

- Ta xem ai dám!

Sở Mặc hét lớn một tiếng, giơ tấm thiệp mời trong tay lên:

- Ta đang cầm thiệp mời, quang minh chính đại tiến vào! Dựa vào cái gì đòi bắt ta? Cút ngay cho ta! Những thị vệ kia nhìn thấy thiệp mời trong tay Sở Mặc, nhất thời lộ ra vẻ chần chờ.

Tam hoàng tử Hạ Hào lại cười lạnh, giễu cợt nói:

- Khá lắm, cầm thiệp mời quang minh chính đại tiến vào, một mìnhngươi, một thiếu niên mười mấy tuổi lại cầm thiệp mời của quan lớn đương triều mới có thể giữ, tiểu súc sinh, ngươi coi đại sảnh yến hội của Hoàng gia này là chỗ nào? Ngươi cho rằng tất cả mọi người... Đều giống như ngươi, không có đầu óc sao? Cầm thiệp mời giả... Cũng dám đường hoàng tới chỗ như thế này?

Nói xong, Hạ Hào quát lên với đám thị vệ kia:

- Bắt lại!

- Chậm đã!

Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến từ bên ngoài, sau đó 1 người: nhã nhăn thấu suốt đứng ở bên cạnh Sở Mặc, nhìn chung quanh mộtvòng, cuối cùng ánh mắt nhìn đến trên người Hạ Hào:

- Tam hoàng tử làm sao biết tấm thiệp mời này là giả vậy?

- Hứa... Hứa Thủ Phụ?

Khóe miệng Hạ Hào co quắp, ánh mắt hơi nheo lại, lộ ra vài tia sáng nguy hiểm.

Đám người Thái tử ở bên kia lúc này cũng không còn cách nào mà xem náo nhiệt nữa rồi, chẳng ai nghĩ tới Thủ Phụ đương triều vốn lúc nào gần tới giờ mới xuất hiện lại có thể tới vào lúc này, hơn nữa... lại có thể tự mình làm chỗ dựa xác nhận cho một thiếu niên.Điều này quá không bình thường!

Trong mắt rất nhiều người, tất cả đều hiện ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn Sở Mặc cũng trở lên chăm chú ngẫm nghĩ.

Không có một đại nhân vật như thế xuất hiện, tất cả đây rất có khả năng chỉ là một trò khôi hài. Nhưng sự xuất hiện của Hứa Trung Lương lại làm cho trong lòng mọi người ở đây có hơi rùng mình. Thủ Phụ đương triều đích thân xuất hiện xác nhận cho một thiếu niên... Chuyện này chắc chắn là có đạo lý vô cùng huyền diệu(Nguyên gốc: huyền cơ).Không ít người đưa ánh mắt nhìn về phía Công bộ thị lang Triệu Nghị bên người Thái tử, nhìn thấy vị Công bộ thị lang này giờ đây vẻ mặt đã vô cùng tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Chẳng nhẽ? Người trong tay thiếu niên kia... thực là có liên quan tới Triệu Nghị?

Nhìn lại sắc mặt nghiêm nghị của Thái tử điện hạ bên cạnh Triệu Nghị một chút, trong lòng rất nhiều người... Tất cả đều chợt run run một cái!

Chuyện này... Không bình thường rồi.- Thủ Phụ đại nhân... Ngài biết thiếu niên này?

Lúc này Hạ Hào cũng phục hồi tinh thần lại, thi lễ với Hứa Trung Lương một cái, sau đó có phần không âm không dương nói:

- Ngài làm sao lại biết... Tấm thiệp mời này là thật?

- Bởi vì tấm thiệp mời này là lão tử phát ra ngoài!

Một thanh âm mười phần trung khí truyền tới, tiếp theo, một thân ảnh cao lớn, long hành hổ bộ(bước đi và hành động như rồng như hổ) đi tới, đứng bên cạnh Sở Mặc:

- Tam Hoàng Tử điện hạ, người còn muốn hỏi cái gì nữa?Toàn bộ đại sảnh yến hội của hoàng gia đều một mảnh im lặng như tờ, châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Dám đứng trước mặt của Hoàng tử xưng là "lão tử", toàn bộ Đại Hạ... trừ Hoàng thượng ra, chỉ sợ cũng chỉ có một người thôi!

Đại nguyên soái Phương Minh Thông!

Trong đại sảnh yến hội Hoàng gia, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía cửa, gần như tất cả đều đánh mất năng lực suy nghĩ.Đây là tình huống gì?

Toàn bộ Đại Hạ, trừ Hoàng đế ra, hai người có quyền thế nhất vậy mà lại đồng thời xuất hiện ở nơi này...người đáng nhẽ phải vài canh giờ sau mới tới lại đến làm chỗ dựa cho thiếu niên mười bốn tuổi.

Loại chuyện như vậy nếu không tận mắt nhìn thấy thì nhất định không có ai tin là thật.

Ít nhất vào thời khắc này, Tam hoàng tử Hạ Hào đã bị làm cho sợ ngây người, khóe miệng của gã co quắp, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hai người Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông, vậy mà câm luônrồi.

Thân phận của gã là Hoàng tử vô cùng tôn quý là không giả, nhưng không thể so với ai đó. Hoàng tử chung quy không phải là hoàng đế, cho dù là Thái tử... cũng không dám ở trước mặt hai người trước mắt này mà làm càn! Thái tử bên kia cũng ngây dại, Hạ Anh đã là một người trung niên hơi khẽ cau mày, trong con ngươi thoáng qua tia sáng phức tạp. Ở bên cạnh y, Nhị hoàng tử Hạ Hùng lại là vẻ mặt suy nghĩ tìm tòi, cũng giống vậy, trong tròng mắt của gã cũng lóe lên tia sáng khó có thể tin.Nhị hoàng tử Hạ Hùng và Thái tử Hạ Anh nhìn ra được, Hứa Trung Lương vì Sở Mặc mà ra mặt có lẽ là bởi vì giao tình của hai nhà, Thủ Phụ đại nhân đối với vãn bối này nổi lên lòng muốn che chở, điều này hợp tình hợp lý. Nhân vật lớn hơn nữa cũng khó tránh khỏi sẽ có tư tâm.

Cho nên mới vừa rồi Tam hoàng tử Hạ Hào cũng không đặc biệt để ý tới Hứa Trung Lương, thậm chí là không âm không dương phun ra một câu.

Kết quả sau đó thì lại kéo thêm một đại nhân vật càng thêm đáng sợ... Binh Mã đại nguyên soái của Đại Hạ.Phương Minh Thông xuất hiện ở nơi này hoàn toàn ngoài dự đoán của ba vị hoàng tử này.

Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ ra vị Phương Minh Thông này là một Đại nguyên soái rất thần kỳ, làm sao có thể cùng xuất hiện với Sở Mặc được?

Nể mặt của Phàn Vô Địch lão tướng quân? Đó là không thể nào! Phương Minh Thông sẽ cho Phàn Vô Địch mặt mũi, bọn họ tin. Nhưng mà tại sao lại tỏ ý đó ở chuyện của một tên nhóc được?

Ở một trình độ nào đó mà nói thậm chí còn đáng sợ hơn so với HứaTrung Lương! Phương Minh Thông chẳng những nắm giữ binh quyền, hơn nữa còn là tâm phúc trung thành tới chết của Hoàng thượng, Hoàng thượng đối với Phương Minh Thông cực kỳ tin tưởng.

Tuy rằng quân vô hí ngôn(vua không nói hai lời, nói láo), nhưng nếu là một câu nói của Phương Minh Thông thì thậm chí có thể thay đổi tâm ý của Hoàng Thượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.