Thí Thiên Đao

Chương 1676: Tất thắng



- Ta với Vương từng có mâu thuẫn, nhưng đã trở thành mây khói rồi, hơn nữa, đó cũng là chuyện kiêu ngạo nhất trong đời của ta! Không phải ai cũng có thể trở thành đối thủ của Vương khi Vương còn trẻ. Lúc này, Vương ở tiền tuyến, ta cũng phải đi! Tuy rằng ta không bằng Vương, nhưng dũng khí của ta, cũng không thua kém đâu.

Cho nên, vô số tu sĩ, đại nhân trẻ tuổi năm đó, những người từng có mối quan hệ với Sở Mặc, thậm chí có cả người đối lập, cũng đến đây.

Thập đại tổ sư Phiêu Diêu Cung tất cả cũng đến rồi!

Trong giới tu hành, bọn họ tuy là hậu sinh vãn bối. Hơn nữa còn rất nhiều hạng nữ lưu, nhưng các nàng cũng không thiếu dũng cảm chiến đấu.

Sở Mặc nhìn những tu sĩ không ngừng tập trung đến từ phương xa kia, càng ngày càng nhiều!

Che khuất bầu trời!

Tại đây vũ trụ hư không mênh mông, kéo một khoảng cách rất xa.

Những tu sĩ này cộng lại, thậm chí hơn trăm triệu người!

Thiên giới tuy rằng mênh mông vô tận, có thể vào lúc này, nhiều tu sĩ đứng ra như vậy, vẫn còn có chút ngoài dự liệu của Sở Mặc.

Đây không phải chiến trường để mạ vàng lý lịch trải nghiệm, đây là tới chịu chết!

Nhìn tất cả tu sĩ này đều tự phát hình thành từng đội ngũ như vậy, đội hình nghiêm trang trật tự, không ai lớn tiếng ồn ào, trong mắt mọi người, tất cả đều tràn đầy vẻ kiên nghị. Trong lòng của Sở Mặc cũng dâng lên nỗi cảm động.

Mọi người nhìn bóng hình cao to phía trước, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, đây chính là Vương bọn họ! Vương của Thiên giới!

Mọi người Phiêu Diêu Cung, giờ phút này cả đều tụ tập tới bên cạnh Sở Mặc rồi, các nàng chẳng những đến đây, hơn nữa còn đang dùng hành động tuyên cáo thế nhân, nơi các nàng canh giữ, là tuyến đầu!

Ánh mắt của Sở Mặc xẹt qua gương mặt từng người, không ngừng nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng ánh mắt của y khi thấy Lưu Vân thì có hơn ngừng lại một chút.

Lưu Vân hướng về phía Sở Mặc cười nói tự nhiên, nụ cười này thật ấm áp, nhưng cũng đã không liên quan. Từ khi rời khỏi Lưu Linh sơn, đi tới Phiêu Diêu Cung, suy nghĩ của Lưu Vân cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Nàng cùng Sở Mặc thật sự trước giờ chưa có gì, cho dù là từng có động lòng qua, nhưng sau khi bình tĩnh hoàn toàn, cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác đó, chẳng qua là: người đàn ông có liên quan đến ta, hôm nay lại ưu tú như vậy, lại nổi bật như vậy!

Mà khi người nam nhân này càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng nổi bật, nàng rốt cục đột nhiên có một ngày ý thức được, hoá ra ở sâu trong lòng, kỳ thật nàng chưa từng thật sự động lòng qua. Làm cho nàng động lòng, bất quá là hào quang trên người Sở Mặc.

Thế gian này, đều không phải là tất cả mọi người đều có thể hiểu rõ nội tâm của mình, hiểu được chính mình thực sự muốn cái gì. Các nàng đều là may mắn, bởi vì các nàng đều là tu sĩ, có tuổi thọ dài, gần như có thể vĩnh viễn ngừng tuổi thanh xuân lại, cho nên có thể có rất nhiều thời gian hiểu rõ rốt cuộc mình muốn là cái gì.

Lưu Vân hiện giờ muốn là, ngăn chặn Ma tộc trước! Hoàn toàn giải quyết chuyện của cha mẹ mình, nếu là có thể bình an vượt qua cửa ải, vậy, nàng càng muốn từ đó về sau một lòng hướng đạo!

Đường dài mà xa, ta đi tìm kiếm cao thấp mọi nơi!

Đây mới là nhận thức mà gần như toàn bộ tu hành giới có chung.

Sở Mặc hướng về phía Lưu Vân mỉm cười gật gật đầu, những việc trải qua năm đó, thoạt nhìn tưởng Lưu Vân đã hoàn toàn buông bỏ rồi, nhưng trong lòng của hắn vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, vẫn là đối xử với Lưu Vân như là người phụ nữ của mình. Nhưng hắn cũng sẽ không cưỡng cầu gì, chỉ lặng lẽ bảo vệ nàng. Không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp nàng.

Sau đó, Sở Mặc thấy Thủy Y Y, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười ấm áp.

Thủy Y Y quá thông minh!

Những năm gần đây, nàng thậm chí rất xuất hiện ở Phiêu Diêu Cung, rất ít xuất hiện trước mắt Sở Mặc. Lấy cớ gia tộc có nhiều chuyện cần nàng xử lý. Nhưng trên thực tế, đại đa số thời gian cũng là trong nhà khổ tu truyền thừa của tổ tiên năm xưa dành cho nàng.

Ít lần gặp mặt Sở Mặc cũng đều là do phải tiến vào Thiên Lộ rèn luyện.

Nàng chẳng lẽ cũng giống Lưu Vân như vậy, biết rõ trong lòng của mình, sau đó mỉm cười buông bỏ tất cả sao? Kỳ thật cũng không có! Tình hình của nàng và Lưu Vân là hoàn toàn không giống nhau!

Lưu Vân năm đó rất thiện lương, hy sinh trong sạch của mình, đi cứu Sở Mặc, đồng thời, cũng cứu luôn chính nàng. Từ bản chất mà nói, Lưu Vân đối với Sở Mặc cũng không có cảm giác khắc cốt ghi tâm, thậm chí, ngay cả việc gặp tim đập thình thịch cũng không có.

Nhưng Thủy Y Y không giống vậy, tuy rằng nàng cũng là sau khi Sở Mặc phi thăng Thiên giới, đã có danh tiếng mới tỏ ra thích hắn. Nhưng hiểu biết của nàng với Sở Mặc lại là bắt đầu từ giây phút tiến vào Huyễn Thần Giới!

Cho nên thật sự tính về thời gian, sự hiểu biết của Thủy Y Y đối với Sở Mặc ở mức độ nào đó mà nói thậm chí cũng vượt qua cả Kỳ Tiêu Vũ!

Sự từ chối từ lúc mới bắt đầu của nàng, đến sau này từ từ ngưỡng một, sau đó rất ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ!

Đây là cả một quá trình hoàn chỉnh.

Cho nên, tình cảm của nàng đối với Sở Mặc đích thật là rất chân thành tha thiết.

Cho nên, khi nhìn thấy Sở Mặc lần đầu tiên ở Thiên Giới nàng mới có thể ra quyết định, cả đời này, người đàn ông duy nhất của mình chính là hắn! Bởi vì rung động sâu thẳm trong lòng, lúc lần đầu tiên thấy Sở Mặc, con tim nàng đã rõ ràng nói cho nàng biết, nàng thích người đàn ông này!

Sau đó hai người tiếp xúc nhiều hơn, sự hiểu biết của nàng với Sở Mặc, cũng với những tin tức mà nàng nắm được liên quan đến Sở Mặc, dưới sự xác minh phát hiện Sở Mặc ưu tú hơn so với sự tưởng tượng của nàng. Vì thế, Thủy Y Y rất nhanh liền rơi vào mê muội, thậm chí nguyện ý bỏ hết tất cả vì người thanh niên này.

Nhưng thú vị là từ sau khi Kỳ Tiêu Vũ giải trừ tai nạn, bắt đầu xuất hiện bên cạnh Sở Mặc, tình cảm của Thủy Y Y đối với Sở Mặc trở nên vô cùng kiềm chế, không cao giọng nói giống trước đây nữa. Thế cho nên mấy năm nay không ít người đều nghĩ Thủy Y Y và Sở Mặc hoàn toàn chia tay rồi.

Kỳ thật cũng không có, bao gồm Kỳ Tiêu Vũ, cũng có chút không rõ thái độ của Thủy Y Y. Trước đấy nàng liên hệ Thủy Y Y một lần, muốn nàng ở bên cạnh Sở Mặc, nàng muốn có một hôn lễ long trọng cũng không thành vấn đề, nhưng đều bị Thủy Y Y cự tuyệt. Nàng chỉ nói bốn chữ với Kỳ Tiêu Vũ: Thời điểm chưa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.