Nàng muốn nói đó là đối với đám người các ngươi, nhưng nói đến miệng rồi lại sửa lời. Điều này đối với nàng cũng thật không dễ dàng gì. Người quen thuộc với Khương Thái Nguyệt đều biết, nữ nhân này khi nói chuyện thật sự rất lớn gan, cho tới bây giờ vẫn luôn không sợ đắc tội với người ta.
- Ngươi nói điểm thứ hai xem.
Khương Thái Nguyệt nhìn Sở Mặc.
- Thứ hai, chuyện này cô cần xem xem nàng ấy có đồng ý với cô haykhông. Ta không phải là gì của nàng ấy cả, cho dù có thể làm gì nhưng chuyện như này cũng cần tự mình nàng lựa chọn.
Sở Mặc nói.
- Ta không...
Diệp Thanh muốn trực tiếp từ chối lại bị Khương Thái Nguyệt giơ tay bịt miệng lại, sau đó vẻ mặt tức giận căm tức nhìn Sở Mặc:
- Ngươi đây không phải nói vô nghĩa hay sao? Ngươi để nàng tự mình lựa chọn, nàng hiểu cái gì chứ?
- Mấu chốt là điều này ta cũng không hiểu mà!
Sở Mặc nhún nhún vai, mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nhưng vẻ mặt này trong mắt Khương Thái Nguyệt thật sự là quá ghê tởm. Mày liễu của nàng nhảy dựng, bỗng nhiên quát:
- Tên tiểu nhị kia, ngươi nghe cũng nghe đủ rồi đấy! Cút nhanh ra đây cho ta, giải thích cho tên này xem bà cô ta là người như thế nào!
Bùm...
Bên kia truyền đến một tiếng té nhào vào đất, sau đó tiểu nhị cảnh giới Chuẩn Chí Tôn vừa lăn vừa bò ra trước mặt ba người.
- Khương... Khương tiểu thư... Ta thực không phải cố ý nghe lén Ta... Ta...
- Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh chóng giải thích cho tên này hài lòng, xem ta là người như thế nào!
Khương Thái Nguyệt vẻ mặt không kiên nhẫn. Một bàn tay của nàng còn che trên miệng của Diệp Thanh chưa lấy xuống.
Diệp Thanh cũng có tu vi của Chuẩn Chí Tôn nhưng ngay cả động cũng không động được!
Khương Thái Nguyệt muốn trấn áp Sở Mặc như vậy đúng là nằm mơ, nhưng trấn áp Diệp Thanh thì quả thực một như bữa ăn sáng.
Tiểu nhị run rẩy, nói với Sở Mặc một hồi, tổng thể thì nói khá rõràng, cũng rất khách quan công chính.
Sở Mặc thế mới biết, vị Khương Thái Nguyệt đứng thứ 10 trong Thiên bảng này chẳng những bối cảnh hùng mạnh mà bản thân cũng khá ưu tú. Xem như là thiên kiêu có danh tiếng lớn không phải gạt người. Quan trọng nhất là Khương Thái Nguyệt vô cùng yêu cái tài, thuộc loại người nhìn thấy thiên tài thì không đừng được mà muốn thu nhận.
Phàm là thiên tài hợp mắt nàng, trừ phi bối cảnh vô cùng hùng mạnh, nếu không khó mà trốn được sự chiêu mộ của nàng. Nhưng làm nàng có tâm tư muốn triển khai nhận đồ đệ, Diệp Thanh thật sự là người đầu tiên.
- Bây giờ nghe rõ chưa? Còn cảm thấy ta là kẻ lừa đảo không?
Khương Thái Nguyệt oán hận nhìn Sở Mặc, sau đó buông miệng của Diệp Thanh ra, nhìn Diệp Thanh nói:
- Trước ngươi đừng nói vội, để công tử nhà ngươi nói!
Nói xong, Khương Thái Nguyệt lại đưa mắt nhìn sang Sở Mặc:
- Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ngươi thực sự muốn tốt cho nàng thì ngươi nên hiểu lựa chọn như thế nào. Bằng không ta thật sự hoài nghi mục đích và động cơ của ngươi đấy.
- Ha ha, nàng là tiểu thị nữ của ta, ta có thể có động cơ và mục đíchgì?
Sở Mặc đầu tiên là chế giễu một câu, sau đó lập tức vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:
- Nếu thật sự chứng minh cô không có vấn đề, cũng không có mục đích không trong sáng nào khác...
Khương Thái Nguyệt trợn trắng mắt, tiểu nhị cảnh giới Chuẩn Chí Tôn ở một bên cũng mồ hôi lạnh chảy ròng. Trong lòng tự nhủ lá gan của người kia thật không thể học được, thật sự không thể học được.
Quá mạnh rồi! Thực là cái gì cũng dám nói ra ngoài.
Sở Mặc nói:
- Như vậy, ta cảm thấy Diệp Thanh đi theo cô sẽ mạnh hơn so với đi theo ta.
Diệp Thanh không có tình cảm gì khác với Sở Mặc. Mấy tháng ở chung, nàng đã coi Sở Mặc thành sư phụ cùng người thân của mình. Sở Mặc lắc đầu cười gượng nói:
- Diệp Thanh, cô không biết Sân Thí Luyện là nơi như thế nào. Nói thật, ở trong này, bản thân mình cũng không dám cam đoan sự an toàn của mình. Nếu vị tiểu thư của Khương gia này coi trọng cô như vậy, cô ở bên cạnh nàng ấy sẽ mạnh hơn so với ở bên cạnh ta nhiều.
- Thanh nhi không sợ chết... Thanh nhi chỉ muốn ở bên cạnh công tử.
Diệp Thanh thấp giọng nói, có vẻ rất đáng thương.
Sở Mặc dằn lòng, trầm giọng nói:
- Cô coi như đây đang báo đáp ta đi, ở bên cạnh ta cũng không cần người chăm sóc! Cô ở bên cạnh ta sẽ liên lụy đến ta! Nói xong, Sở Mặc thở dài trong lòng: Sẽ có một ngày chung quy cô sẽ hiểu, chỉ mong là đừng hận ta.
Nói xong, Sở Mặc đứng lên nhìn thoáng qua tiểu nhị đứng một bên đang cố gắng làm cho sự tồn tại của mình nhỏ nhất có thể:
- Thật có lỗi, bữa cơm hôm nay không ăn được, có sao không?
- A... không sao... không sao!
Tiểu nhị chẳng biết tại sao, khi đối mặt với người có cùng cảnh giới với mình không ngờ cũng tràn đầy áp lực, dường như giống với đối mặt với Khương Thái Nguyệt vậy!
- Vậy là tốt rồi, giữ lại lần sau ta đến ăn. Đi đây!
Sở Mặc nói xong, liền đi ra ngoài.
- Công tử!
Diệp Thanh không nhịn được mà rơi lệ.
- Đi cùng nàng ấy mạnh hơn nhiều so với đi với ta. Về sau cô sẽ hiểu. Nhớ kỹ, có thể nói cô từ đâu đến, cũng có thể nói chuyện của ta nhưng không được nói tên của ta.
Sở Mặc truyền âm cho Diệp Thanh.
Lúc này, ánh mắt Khương Thái Nguyệt nhìn Sở Mặc trở nên dịudàng. Tiếng nói của nàng cũng ôn hòa trước nay chưa từng có:
- Ngươi không biết tăng thêm yêu cầu cho ta hay sao?
Sở Mặc cười đưa lưng về phía Khương Thái Nguyệt:
- Vào Sân Thí Luyện, ta đã biết đó là nơi như nào rồi. Ý tốt của cô ta ghi tạc trong lòng, nhưng không cần đâu. Ta tự mình có thể ứng phó được. Giúp ta chăm sóc tốt cho Diệp Thanh!
Sở Mặc nói xong, trực tiếp rời đi.
Diệp Thanh khóc nức nở nghẹn nào. Trong con ngươi của Khương Thái Nguyện lại liên tục có tia sáng kỳ dị lóe lên, lẩm bẩm:
- Đây là một nhân tài!
Tiểu nhị:
- ...
Sở Mặc rất nhanh đã đi ra ngoài. Nói thật, trong nháy mắt nghe thấy Diệp Thanh khóc, hắn hơi mềm lòng. Nhưng trong lòng của hắn biết rõ, loại kết quả này đối với Diệp Thanh quả thực không thể tốt hơn! Tiểu nhị cảnh giới Chuẩn Chí Tôn kia có phải đang nói láo hay không, hắn vừa nhìn đã hiểu ngay.
Đối với Khương Thái Nguyệt, bản thân hắn cũng có sự hiểu biết khá trực quan. Đó là một gương mặt cương trực nhưng lại có tính tình yếu mềm của nữ nhân. Tính tình hơi táo bạo, có chút tùy hứng nhưng không bừa bãi, xem như một người khá biết phân rõ phải trái.