Sân thí luyện là một lục địa diện tích khổng lồ vô hạn, vô vàn vì sao xoay xung quanh mình nó. Thậm chí toàn bộ sân thí luyện còn trải dài qua suốt mấy dải ngân hà! Cho dù là tốc độ tia sáng muốn đi hết một ngân hà cũng mất mấy chục vạn năm.
Tới cảnh giới Chí Tôn, tuy đã vượt qua tốc độ ánh sáng rất nhiều, nhưng muốn chân chính dạo hết một vòng sân thí luyện cũng phải tốn kha khá thời gian. Gần như cũng chưa có ai chân chính làm được điều này.
Sở Mặc đi mất mấy hôm, thực ra đều gặp phải sinh linh hùng mạnh không phải người, nhưng tu sĩ loài người lại chẳng thấy bóng dáng một ai. Hôm ấy, khi Sở Mặc chỉ còn cách đất hiểm thứ ba khoảng nửa ngày, rốt cuộc cũng gặp phải hai tu sĩ loài người, giữa bọn họ đang bùng nổ một trận đại chiến!
Cả mảnh trời đều bị hai người này đánh cho có chút sụp đổ. Cũng may quy tắc trên sân thí luyện đủ hùng mạnh, kịp thời tu bổ.
Mỗi bước di chuyển của hai người đều tính chừng trăm triệu dặm, tự tế ra pháp khí ngang trời, hơi thở cực kỳ kinh khủng!
Không ngừng liều mạng tấn công đối phương. Hiển nhiên đây cũng không phải luận bàn, mà là trận chiến sinh tử!
Sau khi nhìn rõ hình dạng một người trong số đó, Sở Mặc lập tức có cảm giác muốn trợn mắt há miệng, trong lòng tự nhủ có cần trùng hợp như vậy không? Đi đến đâu cũng gặp phải y? ——
Cái người tay nắm một trường thương màu bạc đang chiến đấu với đối thủ kia, chính là Cơ Thánh!
Anh họ của hắn!
Cơ Thánh cũng thấy khó tin, cái tên không biết xấu hổ cướp con dơi xám của mình vậy mà cũng xuất hiện ở đây?
Mẹ nó!
Thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà! Hay là theo dõi ta rồi!
Sân thí luyện lớn như vậy sao lại cứ tình cờ gặp ta mãi thế?
Vẻ mặt Cơ Thánh rất buồn bực, mặc dù không ảnh hưởng tới cuộc chiến với đối thủ, nhưng thần sắc rõ ràng của y vẫn bị đối thủ nhìn thấy.
Đối thủ của y là một thanh niên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, còn để tóc ngắn, mặc bộ quần áo màu đen, trông có vẻ rất sáng sủa. Thực lực của y cực kinh người, mỗi lần ra tay đều thế lớn lực mạnh, dễ dàng đánh nát một mảng trời. Loại dao động này phát ra có thể dễ dàng khiến một tu sĩ cảnh giới Đế Chủ tan thành tro bụi.
Vốn dĩ thanh niên mặc áo đen thấy có thêm người lại đây cũng nhíu nhíu mày, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Cơ Thánh, đuôi lông mày liền nhướng lên, vừa đánh vừa hỏi với giọng trào phúng:
- Sao? Lại gặp một kẻ thù?
- Tuyết Vô Lệ, ngươi chớ nói nhảm, tuy gia không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu. Cùng lắm thì liều mạng, ngươi chớ mơ tưởng!
Giọng nói Cơ Thánh lạnh như băng, vẫn cuồng ngạo trước sau nhưmột.
Trong lòng Sở Mặc khẽ động, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Thanh niên này ấy vậy lại là một trong mười cao thủ tốp đầu Thiên bảng. Hiện giờ Tuyết Vô Lệ đang ở vị trí thứ chín, thực lực của y chắc chắn hơn Cơ Thánh không ít. Nhưng như Cơ Thánh nói, y muốn giết Cơ Thánh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giữa Cơ Thánh và Tuyết Vô Lệ có mối thù cũ. Hai người ân oán nhiều năm, dây dưa từ La Thiên Tiên Vực cho tới tận sân thí luyện này.
Đừng nhìn Cơ Thánh có chỗ dựa là hoàng tộc La Thiên Tiên Vực, nhưng Tuyết Vô Lệ lại chẳng sợ y chút nào. Bởi vì sau lưng Tuyết Vô Lệ cũng có một vị đại thần mạnh mẽ hơn nhiều. Đó là lão tổ của nhà họ Tuyết, một đấng tối cao, đại nhân vật cảnh giới Tổ Tiên…
Cho nên, dù Tuyết Vô Lệ thực sự giết chết Cơ Thánh ở đây, y cũng chẳng sợ hoàng tộc La Thiên Tiên Vực báo thù y. Nhưng với Tuyết Vô Lệ mà nói, có thể giết chết Cơ Thánh một cách êm đẹp là tốt nhất. Bị người khác nhìn thấy, nhất định chuyện này sẽ nhanh chóng bị truyền ra ngoài.
Anh trai Cơ Thánh là Cơ Khải nhất định sẽ dùng vị trí khiêu chiến năm nay dùng tới đối phó mình. Chống lại Cơ Khải, Tuyết Vô Lệ khôngcòn thấy tự tin như vậy nữa rồi.
Tuyết Vô Lệ lạnh lùng nhìn Cơ Thánh, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng:
- Cơ Thánh, loại bại tướng như ngươi mà còn có mặt mũi nói năng lý lẽ hùng hồn ở đây sao? Có phải thấy có người tới, hôm nay liền may mắn tránh được một kiếp? Còn không nhanh cút tới ôm đùi anh trai Cơ Khải của người mà khóc kể đi?
Trên mặt Cơ Thánh đỏ lên vì tức giận, y cả giận nói:
- Tuyết Vô Lệ, ngươi cũng chớ kiêu ngạo như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đích thân Cơ Thánh ta lột da ngươi!
- Ha ha ha ha.
Tuyết Vô Lệ cười gằn trong cổ họng, lạnh lùng nói:
- Ta chờ!
Cơ Thánh hung hăng trợn mắt nhìn Sở Mặc một cái, sau đó không nói hai lời, xoay người rời đi. Tuy nói hôm nay có tên kia xuất hiện y mới không cần liều mạng. Nhưng trong lòng Cơ Thánh lại chẳng thấy cảm kích Sở Mặc chút nào. Bởi vì sự mất mặt của mình lại bị hắn thấy rồi.
Nhưng trong nháy mắt khi Cơ Thánh xoay người, khóe miệng liền lộ ra một tia đắc ý. Tự nhủ trong lòng: Tiểu tử, lần này coi như ngươi xuixẻo rồi!
Bên kia Tuyết Vô Lệ thấy Cơ Thánh xé rách không gian rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng lạnh lùng, rồi đưa mắt nhìn sang Sở Mặc, sau khi quan sát từ trên xuống dưới vài lần, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta. Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?
Sở Mặc nao nao, cau mày nói:
- Liên quan gì tới ta? Ngươi khó chịu thì đuổi y về mà giết, ta cam đoan ta không nhúng tay.
- Ngươi cũng phải có tư cách nhúng tay cái đã!
Tuyết Vô Lệ lạnh giọng nói, sau đó trong đôi mắt y có thế giới sụp đổ. Hiển nhiên, y đã có ý định giết chóc.
- Lấy vũ khí của ngươi ra!
Tuyết Vô Lệ đem chiến ý tăng lên trong nháy mắt, sau đó lấy tay chỉ Sở Mặc:
- Ngươi khiến ta lỡ việc giết y, ngươi phải dùng mạng mình mà đền!
- Ngươi bị bệnh à?
Vẻ mặt Sở Mặc không hiểu ra sao.
- Đây là quy định của Tuyết Vô Lệ ta.
Tuyết Vô Lệ vừa nói, vừa trực tiếp đánh một chưởng về phía Sở Mặc:
- Kẻ làm ảnh hướng tới cuộc chiến của ta, ta sẽ truy cứu đến cùng!
- Cái quy củ vớ vẩn gì?
Sở Mặc vận hành thân pháp, thân hình đột ngột xuất hiện trong hư không rất xa. Hiện giờ hắn mới hiểu vì sao Cơ Thánh lại rời đi nhanh như vậy, hóa ra là vì Cơ Thánh muốn di dời sự chú ý tới mình.
Mẹ nó! Sở Mặc mắng thầm trong lòng, Cơ Thánh đúng là không phải thứ tốt đẹp.
Nhưng lại không thể không lấy lại tinh thần, đánh lộn với Tuyết Vô Lệ.
Cảnh giới của hai bên đều là Chí Tôn, làn sóng dao động phát ra còn mạnh hơn cuộc chiến giữa Tuyết Vô Lệ và Cơ Thánh khi nãy.