Thí Thiên Đao

Chương 1867: Lôi đài tiểu thế giới (1)



- Thiên kiếp Thánh nhân sao?

Sở Mặc cười cười, hắn không nói gì thêm. Ở sâu trong lòng hắn ước gì Chung Thánh làm như vậy, bởi vì đạo sấm chớp của hắn, không sợ nhất…. chính là các loại Thiên kiếp!

Chung Thánh nếu không làm như vậy cũng không sao, một khi làm như vậy có thể làm cho đạo hạnh sấm sét của Sở Mặc trở nên càng thêm tinh thâm.

Đoàn người đi tới lối vào thế giới nhỏ do Khương gia thiết lập, ở trong này vừa lúc đụng phải đoàn người Chung gia vừa chạy tới.

Hai bên vừa thấy mặt, không khí nháy mắt trở nên khẩn trương.

Một người trẻ tuổi của Chung gia dùng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng oán độc, cắn răng nói:

- Ngươi chính là Sở Mặc? Chung Vân là do ngươi giết chết?

Sở Mặc nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đi thẳng tới lôi đài trong tiểu thế giới.

- Ngươi muốn chết…

Tên con cháu Chung gia kia không thể ngờ Sở Mặc lại không thèm nhìn hắn, giận tím mặt bay thẳng tới hung hăng đánh một chưởng về phía Sở Mặc.

- Ngươi muốn chết sao?

Cơ Thánh chợt quát một tiếng, muốn ra tay.

Con cháu hoàng tộc tính tình kiêu ngạo nóng nảy này, luôn miệng nói không thích Sở Mặc, trong lòng của hắn đích thật cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn không cho phép bất cứ kẻ nào nhục nhã người liên quan tới hoàng tộc! Hắn có thể chướng mắt, có thể không thích, thậm chí có thể ức hiếp, nhưng… người khác lại không được!

Nhưng có người lại có động tác nhanh hơn hắn!

Một đạo thân ảnh nháy mắt hiện ra trước mặt đám người Chung gia, đánh ra một kích.

Chung gia bên này có chừng ba bốn người đồng thời ra tay.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang nháy mắt vang lên ở lối vào lôi đài của tiểu thế giới.

Đạo thân ảnh này vẫn không nhúc nhích, mà Chung gia bên người đã có một đống người ngã ngựa. Lúc này bên Chung gia truyền tới một đạo thanh âm trầm thấp:

- Khương Bằng, ngươi đây là ý gì? Bắt nạt Chung gia chúng ta sao?

- Chung Thành, Khương gia từ trước tới giờ duy trì trung lập, lúc này lại là người chủ trì lôi đài, ngươi dung túng cho người trong nhà càn quấy ở đây, Chung gia các ngươi không có quy cũ nhưng Khuong gia có quy tắc!

Người này nói năng có khí phách, đối chọi gay gắt với Đại Thánh Chung Thành!

Mấy người Chung gia vừa mới ra tay đều mặt xám mày tro đứng lên từ trên mặt đất, mặc dù không bị thương nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Chung Thành mặc dù không ra tay, nhưng hắn vừa rồi đích thật không quan tâm con em nhà mình ra tay với Sở Mặc, tuy nói là có chút đuối lý nhưng hắn cũng không nghĩ tới người của Khương gia sẽ động thủ, cái này nằm ngoài dự liệu của hắn. Về phần Khương Bằng nói cái gì mà Khương gia duy trì thái độ trung lập, Chung Thành vô cùng khinh miệt. Lòng nói cái mông của ngươi đã gần tiến vào trong lồng ngực của hoàng tộc La Thiên mà còn có mặt mũi đi nói trung lập sao? Tuy nhiên lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà không thể nói ra ngoài.

Chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, dẫn đầu tiến vào lôi đài.

Chung Thánh lạnh lùng nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng.

Sở Mặc lại cười, vẻ mặt tươi rói, sau đó vươn tay làm một động tác cắt ở cổ của mình.

Sắc mặt Chung Thánh xanh mét, vô cùng khó coi, xoay người đi vào lôi đài.

Sau đó Sở Mặc đi thẳng tới chỗ Khương Bằng vừa mới xuất hiện, ôm quyền thi lễ:

- Cảm tạ tiền bối trượng nghĩa ra tay.

Khương Bằng là một trung niên nho nhã nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, có một chòm râu dài một thước, mặc đạo bào màu xanh, cười tủm tỉm khoát tay:

- Không sao, không sao!

Nói xong liền nhìn về phía Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ đang chạy tới, khẽ mỉm cười nói:

- Thanh Vũ hiền muội, đã lâu không gặp!

- Hóa ra là Khương Bằng huynh, cảm ơn Khương Bằng huynh vừa rồi đã ra tay!

Cơ Thanh Vũ chào Khương Bằng, nhìn ra được hai bên khá quen thuộc, sau đó Cơ Thanh Vũ lại giới thiệu Sở Thiên Cơ cho Khương Bằng.

Sở Mặc lại cùng đám người Tử Đạo và Lưu Vân Phong tiến vào trong lôi đài.

Vừa tiến vào liền có cảm giác sáng tỏ thông suốt, bọn họ giống như đứng trên một thung lũng thật lớn, dõi mắt nhìn lại có khi thung lũng này phải có phạm vi mấy trăm ngàn dặm. Thung lũng hiện lên một hình cầu thang dốc, đó là khán đài, còn mảnh đất trống ở giữa chính là lôi đài.

Đứng ở bên cạnh thung lũng này liền có thể cảm nhận giữa lôi đài cùng khan đài tồn tại một cỗ lực lượng dao động rất mạnh, nơi đó khẳng định tồn tại một pháp trận hùng mạnh!

Lúc này Khương Thái Nguyệt mang theo Diệp Thanh và ma nữ Trân Trân đi tới, thấy Sở Mặc liền cười hỏi:

- Thế nào? Có hài lòng với lôi đài này không?

Sở Mặc nhìn nhìn, nói:

- Pháp trận này… rất tốt!

- Hì hì, cũng biết ngươi có thể nhìn ra mà.

Khương Thái Nguyệt vui vẻ cười, sau đó nói:

- Pháp trận này là pháp trận cao nhất do cha ông Khương gia truyền lại, bây giờ vẫn chưa được mở ra, một khi được mở, cho dù là tồn tại vô thượng cũng đừng mơ có thể dễ dàng phá hư!

Khương Thái Nguyệt nói xong, trong đôi mắt lộ ra hào quang trong suốt, cười tủm tỉm nói:

- Khuong gia duy trì thái độ trung lập, sẽ tận lực làm tốt mọi phục vụ.

Lời này không hề truyền âm mà là công khai nói, khiến không ít người nghe thấy cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt trong lòng. Tự nhủ Khương gia thật sự duy trì thái độ trung lập sao? Tuy nhiên nếu ngươi cứng rắn nói người ta nói sai dường như cũng không đúng. Bởi vì trước mắt Khương gia không có công khai tuyên bố đứng ở bên hoàng tộc La Thiên, cũng không phái binh trợ giúp hoàng tộc La Thiên làm cái gì. Thậm chí ngoài một công chúa Khương gia có quan hệ tương đối gần với Sở Mặc ra, còn lại thì không có cái gì khác.

Rất nhiều người sau khi hiểu rõ điểm này đều cảm thấy không biết nói gì. Rõ ràng là một chuyện vừa nhìn là hiểu ngay, nhưng lại không bắt được nhược điểm. Phong cách làm việc này của Khương gia quả nhiên rất cao minh.

Sau đó đám người Tử Đạo, Lưu Vân Phong, trù sư hói đầu và Lâm Tú, cùng những người của hoàng tộc La Thiên được người phụ trách mang tới khi vực dành riêng cho hoàng tộc La Thiên. Sở Mặc thì dưới sự dẫn dắt của Khương Thái Nguyệt liền đi chuẩn bị.

Trên đường, Khương Thái Nguyệt truyền âm cho Sở Mặc:

- Ngươi cẩn thận một chút, nội tình của Chung gia vô cùng sâu, đừng thấy Chung Thánh ở sân thí luyện vẫn bị áp chế, nhưng cái này cũng không thể nói lên quá nhiều chuyện. Ở sân thí luyện, tu sĩ không có nền tảng sẽ chết khi xông về phía trước, nhưng người có nội tình thâm hậu hơn phân nửa đều khiêm tốn ẩn nhẫn, sẽ không dùng tiềm lực lớn nhất của mình ở nơi đó. Cho dù là Tuyết Vô Lệ từng bị ngươi làm tổn thương nặng, nếu như muốn nhập Thánh cũng dễ dàng hơn so với thường nhân rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.