Thí Thiên Đao

Chương 1877: Chiến Đại Thánh (1)



Một luồng khí tức thần thánh, từ trong thân thể của Sở Mặc bộc phát ra!

Biển sấm sét mênh mông lập tức bị tiêu trừ dưới sự tấn công của luồng khí tức kia!

Qua được Thiên kiếp. Sở Mặc nhập Thánh!

Sở Mặc đứng trong hư không tóm lấy hình nhân của Chung Thánh nay đã hoà thành một thể với chuông tang mệnh, hắn gầm lên một tiếng long trời lở đất, sau đó dùng sức xé một phát!

Hình nhân từ tổ khí hoá thành kia bị Sở Mặc… xé thành hai nửa!

Tiếng hít vào một hơi khí lạnh từ bốn phương tám hướng truyền tới. Không ai nói gì, hiện trường là một mảnh tĩnh mịch. Sở Mặc đứng ở đó toàn thân được hào quang rực rỡ bao phủ, trông giống như một đấng Ma vương khủng bố!

Trong tay hắn, mỗi tay cầm một nửa thi thể của Chung Thánh, đó chính là tinh thần của y! Đã bị Sở Mặc thẳng tay xé nát!

Trên hai nửa thi thể, tinh thần thuộc về Chung Thánh đang biến mất từng chút một.

Trên khán đài của trận doanh Chung gia, Chung Thành Đại Thánh ngồi phịch xuống đất, toàn thân như muốn ngã gục. Nước mắt tuôn đầy mặt, miệng thì thào lẩm bẩm:

- Con của ta… con chết thảm quá! Chết thảm quá…!

Sau khi đợi tinh thần của Chung Thánh trong hai nửa thi thể kia hoàn toàn tan thành mây khói, một luồng sức mạnh mà Sở Mặc không thể ngăn cản, đem hai nửa thi thể kia hợp lại làm một, sau đó, hoá thành bộ dáng Chung Thánh một lần nữa.

Sở Mặc muốn trấn áp bằng Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô, nhưng căn bản không tài nào làm được.

Chuông tang mệnh ở trong tay Sở Mặc liều mạng giãy dụa, phát ra một tiếng nổ lớn. Lúc này, truyền âm của đế vương truyền vào trong đầu Sở Mặc:

- Buông nó ra đi, tổ khí cũng có linh hồn, cho dù có cương quyết trấn áp, nó cũng có thể tự nổ, sẽ không khuất phục đâu.

Sở Mặc bĩu môi tiếc nuối, sau đó buông lỏng tay ra.

Vù vù!

Chuông tang mệnh phát ra tiếng vù vù, trong nháy mắt đã chui vào giữa đám mây Thiên kiếp chưa tan hết, biến mất không thấy tăm hơi.

Sở Mặc đứng tại chỗ, ngẩng cao đầu nhìn trận doanh Chung gia, sauđó, chỉ một ngón tay:

- Chung Thành, tới đây chịu chết đi!

Chung Thành Đại Thánh trong giây lát ngẩng đầu lên, mắt bắn ra hai đường thần quang, nhìn thẳng vào Sở Mặc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ giống như mãnh thú:

- Tiểu súc sinh, ngươi nộp mạng đi!

Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài lạnh lùng quát:

- Chung Thành, lôi đài phân sinh tử là hoàn toàn chính đáng. Ngươi, muốn vi phạm quy tắc hay sao?

Sở Thiên Cơ ở hoàng tộc bên này cũng bắt đầu nôn nóng, đứng tại chỗ lớn tiếng nói:

- Sở Mặc, con trở về đi, tiếp theo là trận chiến của ta!

Cơ Thanh Vũ cũng lớn tiếng nói:

- Con à, trận chiến của con kết thúc rồi, trở về đi!

Rất nhiều con cháu của La Thiên hoàng tộc bên này đều gắng sức vung nắm đấm.

Hả giận rồi! Đã quá!

Cảm giác một luồng ác khí từ trong lồng ngực trong nháy mắt toàn bộ đều bộc phát ra ngoài.

Thậm chí Cơ Thánh còn huýt sáo!

Sau đó đứng tại chỗ lẩm bẩm nói:

- Ta, tuy rằng ta vẫn không thích ngươi, nhưng ngươi làm rất tốt, làm rất tốt… nên như vậy!

Cơ Khải không nói gì, ánh mắt lấp lánh, trên mặt cũng mang theo vẻkích động khó kiềm chế. Cho dù thân là Thái Tử, y cần phải giữ mình trầm ổn, nhưng lúc này, trong lồng ngực cũng có nhiệt huyết sôi trào không thể khống chế!

Không nhìn thấy ngay cả đế vương cũng lặng lẽ vung nắm đấm ra trong thoáng chốc sao?

Tử Đạo và Lưu Vân Phong thì càng không cần nói, trên người Tử Đạo hào quang lưu chuyển, trong khoảnh khắc Sở Mặc vừa mới nhập Thánh, trong lòng y liền có cảm giác, đã lĩnh hội được đại đạo thuộc về y! Cho dù hiện tại lập tức độ kiếp, Tử Đạo cũng có lòng tin thành công bước vào cảnh giới Thánh Nhân!

Đầu bếp Ngốc tử ánh mắt đỏ hoe, vẻ mặt xấu xí dưới lớp mặt nạ của thằng hề Trương Tiểu Sửu tràn đầy kích động. Y đứng tại chỗ, không ngừng ra sức vung nắm đấm.

Hả giận!

Đã quá!

Mẹ nhà nó! Lâm Tú nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Vân Phong, trong khoảnh khắc đó, nàng gần như không thể hít thở.

Đặc biệt là khi Sở Mặc dùng tay chỉ vào Chung Thành Đại Thánh trong trận doanh Chung gia, rồi hét lớn: Chung Thành, lên đây chịu chết đi, khoảnh khắc ấy Lâm Tú bỗng hiểu ra, vì sao Lưu Vân Phong và Tử Đạo hai vị thiên kiêu trẻ tuổi nổi danh nhiều năm ở sân thí luyện lại có thể sùng bái Sở Mặc như vậy.

Thật là một vị thiên kiêu đỉnh cấp kinh tài tuyệt diễm a!

Lúc này Khương Thái Nguyệt, Diệp Thanh, ma nữ Trân Trân, tất cảđều kích động đến mức không nói nên lời.

Trong khoảnh khắc này, điều lo lắng khác của Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ là, có quá nhiều tu sĩ trẻ tuổi đều bị khí phách của Sở Mặc làm bùng lên nhiệt huyết trong thân thể.

Tiếng reo hò bao phủ khắp trời đất.

Thậm chí ngay cả một vài người trẻ tuổi nghiêng về thế lực trận doanh Chung gia, cũng không kìm được lén lút vung ra nắm đấm.

Lúc này, Chung Thành Đại Thánh đứng tại chỗ, nghiến răng nghiếnlợi, mặt mày dữ tợn nói với Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài:

- Nhìn thấy rồi chứ, là hắn… khiêu chiến với ta!

Vị Đại Thánh của Khương gia này mặt không chút cảm xúc nói:

- Người trẻ tuổi nhiệt huyết dâng cao, ngươi không thể cùng tham gia náo nhiệt một lúc sao? Quy tắc của hai trận chiến đấu lần này chính là Sở Mặc đấu với Chung Thánh, ngươi đấu với Sở Thiên Cơ.

- Quy tắc cái rắm!

Chung Thành lập tức nổi giận:

- Con ta bị hắn giết chết rồi!

- Thế thì sao? Ngươi có thể giết cha hắn mà.

Vị Đại Thánh của Khương gia vẻ mặt vô cảm, căn bản là không chút động lòng, không thèm liếc mắt nhìn Chung Thành nổi trận lôi đình.

- Được, được, được lắm! Khương gia các ngươi, quả nhiên đúng là phe trung lập.

Chung Thành vẻ mặt dữ tợn, sau đó, lạnh lùng nói:

- Vậy ta giết cha hắn trước!

Sở Mặc đứng tại chỗ, dùng trái tim cảm ngộ cảm giác sau khi bước vào Thánh cảnh. Mỗi một lần đại cảnh giới tăng lên, đều mang đến cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Lúc bước vào cảnh giới Chí Tôn, loạicảm giác này đặc biệt rõ ràng. Cảm giác này cùng với cảm giác khiêu chiến vượt cấp căn bản là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hiện giờ bước vào Thánh cảnh, cảm giác lại càng khác biệt. Giống như cả thế giới đều thay đổi.

- Thế giới trong mắt Thánh Nhân, hoá ra là như thế này đây.

Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ mỉm cười. Sau đó, hắn nhìn vị Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài kia, nói:

- Tiền bối, xin hỏi, quy tắc chiến đấu này, là ai đề ra?

Vị Đại Thánh Khương gia kia hơi ngẩn ra, trong lòng có vẻ khôngvui, tự nhủ đứa trẻ này, sao có thể không biết tốt xấu như vậy? Không phải ngươi thật sự tưởng là bản thân nhập Thánh rồi, thì có thể chống lại một Đại Thánh đấy chứ? Cho dù Đại Thánh này tự áp chế thực lực đến cảnh giới Thánh Nhân, vậy thì cũng không phải là người ngươi có thể đối phó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.