Bọn họ phải nhờ những người ngoại lai có tên trên Phong thần bảng trợ giúp vì không thể khoanh tay đứng nhìn các sinh linh khác xâm lấn lãnh địa của mình.
Đạo tặc Toa Lan thì khác. Bọn họ chưa bao giờ chủ động đối kháng chính diện với đại tộc, tuy thỉnh thoảng sẽ có xung đột như cướp đoạt một ít tài nguyên tu luyện của các tu sĩ nhưng vẫn biết chừng mực, chưa bao giờ làm các cổ tộc lớn thật sự tức giận. Nguyên nhân thứ hai là bọn họ rất thông thạo địa hình ở thông đạo. Bọn họ tự biết giới hạn, nếu bị theo dõi gắt gao sẽ biết điều mà khi được buông lỏng thì sẽ lấn tới một chút.
Kiểu tiêu hao đánh du kích như thế này thì người thiệt chỉ có thể là các cổ tộc lớn.
Trong thông đạo cũng không thiếu mấy kiểu thế lực như đạo tặc Toa Lan. Bọn họ có thể tồn tại cũng vì mấy nguyên nhân kể trên. Các thế lực nhỏ không dám trêu vào họ, thế lực lớn lại lười dây dưa.
Thành chủ tiền nhiệm của Thương Cổ thành có một hiệp nghị vớiđạo tặc Toa La, vốn dĩ trước đó nhóm đạo tặc này hầu như không xâm phạm vào Thương Cổ thành.
Nhưng giờ thì khác, thành chủ Thương Cổ thành vì tham lam tài nguyên tu luyện, kết bè kéo cánh, đã bị gia tộc Cổ thần xét xử, hiệp nghị kia tự nhiên hết hiệu lực.
Thương Cổ thành trong mắt đạo tặc đã trở thành một con dê béo. Hơn nữa, có khả năng thành chủ tiền nhiệm vì ghi hận với thành chủ kế nhiệm, có thể để lại cửa sau cho nhóm đạo tặc kia. Nội ứng ngoại hợp, hậu quả khó mà tưởng được. Chỉ cần là người có đầu óc đều có thể nghĩ tới, căn bản chẳng cần Cổ Đông nói thì Cổ Băng Băng cũng biết.
Thực tế, Cổ Băng Băng còn thu được nhiều tin tức hơn. Tình huống ở Thương Cô thành còn phức tạp hơn Cổ Đông nói. Nhưng Cổ Băng Băng muốn đi xử lý từng chuyện một, từ từ mà làm chứ không muốn tất cả thuộc hạ của mình biết đến tình hình này.
Khi trước nếu Cổ Đông nói như vậy, Cổ Băng Băng sẽ chỉ làm mặt lạnh quát biến đi. Nhưng hôm nay, nàng nhìn chằm chằm Cổ Đông, không nói tiếng nào, khiến Cổ Đông hơi hoảng sợ.
- Cổ Băng Băng, ngươi muốn làm gì?
Cổ Đông cảnh giác nói.
Cổ Đông cũng là một tu sĩ, khá nhạy cảm với sự biến đổi, hôm nay y cũng cảm thấy Cổ Băng Băng khác với bình thường.
- Ngươi đạt được mục đích rồi đúng không?
Cổ Băng Băng lạnh lùng hỏi.
- Ồ, mục đích của ta là gì nào?
Cổ Đông vừa nói vừa giơ hai tay lên, bước lui về phía sau, đi ra bên ngoài, ý muốn thể hiện mình không có ác ý.
- Ngươi còn không biết ngươi muốn gì sao?
Cổ Băng Băng giữ nguyên nét mặt áp sát hỏi.
- Ta không rõ ngươi muốn nói gì. Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, muốn giúp ngươi mà thôi. Ngươi việc gì phải thế chứ?
Cổ Đông ủy khuất.
Cổ Băng Băng không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp dùng thần niệm truyền lệnh:
- Bắt Cổ Đông lại cho ta.
Nàng dùng thần niệm truyền lệnh cho thủ hạ trong gia tộc chứ khôngtruyền cho bốn mươi tám người trên Phong thần bảng. Trong số thủ hạ đó cũng có sáu người tổ cảnh, hơn ba mươi người ở Đại thánh cảnh.
Nhưng những người nhận được mệnh lệnh đều cùng không nhúc nhích.
Mắt Cổ Băng Băng lạnh lên, nàng trực tiếp quát:
- Mau giáo huấn thật mạnh cái tên tùy ý xông vào Cổ thần lĩnh này cho ta!
Khi nghe thấy lời Cổ Băng Băng, cả đám bộ hạ và bốn mươi tám người ở Phong thần bảng đều ngạc nhiên. Cổ Đông không nhịn được cười ha ha:
- Tỷ tỷ yêu quý của ta muốn làm gì? Muốn đánh ta sao? Ngươi định làm a buồn cười chết à? Ngươi nhìn đi, xem có ai động thủ hay không?
Mặt Cổ Đông lạnh đi, nhìn Cổ Băng Băng nói:
- Cổ Băng Băng, ai dạy ngươi làm thế. Bất quá, ngươi nhớ kỹ, trước mặt ta, Cổ Băng Băng vĩnh viễn chỉ là một người phụ nữ. Lệnh bài Phong thần là một vật rất trọng yếu, sao lại có thể để trong tay một người như ngươi chứ? Ngươi không đủ tư cách.
- Ta ra lệnh, tất cả những người là thuộc hạ của ta lập tức bắt CổĐông lại cho ta. Chỉ cần không đánh chết, mọi việc còn lại ta gánh hết.
Thanh âm của Cổ Băng Băng lạnh đi.
- Nếu là người của ta thì động thủ đi!
- Ta xem ai dám!
Cổ Đông phẫn nộ quát.
Đúng lúc này xuất hiện một thân ảnh nhanh hơn ánh sáng nháy mắt xuất hiện trước mặt Cổ Đông, đưa lên đánh y một phát.
Đòn đánh quá nhanh. Nhanh đến nỗi một người tổ cảnh như Cổ Đông cũng không có khả năng tránh thoát. Cái tát bốp một tiếng, cực kỳchói tai.
Tiếp đến lại có sáu người nhìn giống hết nhau, trực tiếp công kích Cổ Đông.
Các tu sĩ trên Phong thần bảng nhìn nhau, trực tiếp xuất thủ.
Bọn họ vốn đang nghẹn một cục tức, không thể phát tiết với Cổ Băng Băng, nay lại có chỗ trút thì quá tốt. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Cổ Đông đã bị đánh nhìn không ra hình người.
Đường đường một tu sĩ tổ cảnh thiếu chút nữa bị phế bỏ. Cổ Băng Băng cũng mấy lần định nói dừng lại nhưng nàng nhịn được. Nàng biết nếu nàng nói vậy sau này nàng không thể nắm giữ đám người ở Phong thần bảng, hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của bọn họ.
Đây là một đám từng đứng ở đỉnh cao của thế giới, bọn họ đều có chừng có mực. Không phải nàng đánh cuộc mà đây là sự thật.
Đám người kia đúng là rất đúng mực, không có lòng riêng đánh Cổ Đông, nếu muốn phế y, nhưng chỉ sau một kích, nhìn Cổ Đông cũng không còn hình người.
Nếu không dùng linh dược đỉnh cấp dưỡng một hai năm, y mơ tưởngcó thể từ trên giường đứng lên. Sau một kích, đám người kia thu tay, dáng vẻ bệ vệ đứng phía sau Cổ Băng Băng.
Đến giờ phút này Cổ Băng Băng có cảm giác mở mày mở mặt. Chỉ một thoáng, nàng muốn khóc lên nhưng đã nhịn lại.
Nàng nhìn về phía sáu tu sĩ tổ cảnh và ba mươi mấy tu sĩ Đại thánh mà gia tộc phân cho nàng. Những người đó giật mình, cứ như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Cổ Đông là ai? Y chính là cậu ốm con dòng chính của gia tộc Cổ thần đó. Thế mà lại bị một đám “nô bộc” đánh cho tí thì phế, nhìn khôngnhận ra luôn.
Chuyện gì thế này? Hiện tại bọn họ tuyệt đối không có cảm giác mình chống lệnh chủ nhân vì tới nay, tuy Cổ Băng Băng biểu hiện mình là người mạnh nhất nhưng trong lòng họ, nàng vẫn chỉ là một con nhóc thôi.
Tiểu nha đầu kia có gì đáng sợ đâu. Vì thế, bọn họ nhìn Cổ Băng Băng, ánh mắt có chút trách cứ.
Trong đó có một tu sĩ tổ cảnh không nhịn được mở miệng nói:
- Tiểu thư, ngươi làm vậy thì biết ăn nói sao với lão gia, với ngườitrong gia tộc đây?
- Đúng vậy, Cổ Đông là thiếu gia. Thiếu gia bị đánh như vậy, chúng ta nhất định phải nghiêm phạt…
- Tiểu thư, ngài quá lỗ mãng.
- Đám chó các ngươi có phải có bệnh hay không?
Có người thẳng thắn phát tiết lên đám người hầu tử.