Đối với Sở Mặc, người thiếu niên này cùng lắm là có chút mạnh mẽ, nhưng đối với người thiếu niên này, người đàn ông anh tuấn da rất trắng này chẳng khác gì một vị Ma thần có sức mạnh kinh khủng! Tên thiếu niên này cũng không gặp nhiều người bên ngoài, trong cả đời gã chưa gặp tới mười người của thế giới bên ngoài. Nhưng người đàn ông trước mắt gã là người đầu tiên gây áp lực nặng nề đến mức này cho gã.
Ở trên người Trang Chủ, gã và mọi người chưa bao giờ cảm giác được cái gọi là áp lực. Nhưng trong suy nghĩ của mọi người trong trang, Trang chủ cao cả như một vị thần vậy. Mà người đàn ông da trắng trước mắt gã, tuy với gã thì hắn không thể nào sánh bằng Trang chủ, nhưng vẫn mang đến áp lực cực kỳ lớn.
Hơn nữa, không biết tại sao khi gặp người này, gã lại có cảm giácchán ghét cực kỳ mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên. Không biết diễn tả thế nào, nhưng gã cực kỳ ghét người trước mắt này.
Sở Mặc nhìn người thiếu niên, than nhẹ một tiếng:
- Người huynh đệ, cậu nên học cách nói chuyện hòa nhã hơn đi.
Lúc đang nói chuyện, Sở Mặc cũng hành động!
Không ai lại nghĩ Sở Mặc sẽ ra tay vào lúc đó. Tên thiếu niên này càng không nghĩ đến!
Khi gã thấy thân hình Sở Mặc biến mất, gã cảm giác không ổnnhưng gã chưa kịp phản ứng gì thì một thanh đao dài màu đỏ ngòm tản ra hơi thở yêu dị đã kề ngang cổ gã.
Thân thể của thiếu niên lập tức cứng lại, một sức mạnh bàng bạc nháy mắt ngưng tụ trong thân thể gã, chưa dám phát ra ngoài. Gã giương đôi mắt hoảng sợ nhìn Sở Mặc:
- Ngươi làm sao có thể hành động linh hoạt như thế trong Vạn Sơn pháp trận? Sao có thể?
- Tình huống bây giờ ngươi không còn là người hỏi nữa rồi, ta mới là người được quyền hỏi.
Sở Mặc cười ôn hòa:
- Đắc tội rồi! Nói xong, một sức mạnh kinh khủng phát ra từ Thí Thiên đao lập tức kiềm chế hoàn toàn tu vi của tên thiếu niên!
- Ngươi.. Ngươi…
Tên thiếu niên tức đến phát điên.
Gã thậm chí còn chưa thể ra chiêu nào mà đã bị người ta khống chế rồi!
Nếu chuyện này lộ ra chắc chắn gã sẽ bị người trong sơn trang cười nhạo đến chết mất. Nhưng gã không dám chống lại, thanh đao kia cũng không đơn giản kề cổ muốn chém đầu gã mà thôi. Trên đó phát ra khí tức yêu dị tuyệt đối có thể khiến gã trong nháy mắt phải thân vong đạo tiêu!
Gã có thể nhận thấy độ kinh khủng của sức mạnh đó, nên không dám chống lại mà ngoan ngoãn chịu cảnh bị Sở Mặc khống chế.
Tên thiếu niên cố nén nhịn tức giận và sợ hãi, căm tức nhìn Sở Mặc:
- Ngươi đừng mong ta sẽ tiết lộ tin gì cho ngươi, ta sẽ không nói bất cứ điều gì cả!
- Được, chẳng sao cả. Ta cũng không định hỏi ngươi điều gì. Sở Mặc cười cười, sau đó lại cau mày, tập trung cảm thụ thứ tên là Vạn Sơn pháp trận theo lời tên thiếu niên.
Pháp trận này đúng là rất kỳ diệu. Ban nãy tên thiếu niên ngạc nhiên cũng là bình thường. Bởi nếu không hiểu phương thức hoạt động của pháp trận này thì sẽ khốn khổ đến mức nửa bước cũng khó đi.
Nhưng Sở Mặc đã nghiên cứu phong thủy thần thông rất lâu rồi, pháp trận này lại còn hoàn toàn hoạt động dựa trên phép phong thủy. Cho nên Sở Mặc không hề gặp khó khăn gì cả, tuy ở trong pháp trận vẫn có thể hành động như thường. Nhưng hắn càng nghiên cứu Vạn Sơn pháp trận này càng thầm ngạc nhiên trong lòng. Bởi pháp trận này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khó hiểu!
- Sao lại thế được?
Trên mặt Sở Mặc cũng tỏ ra kinh ngạc.
Pháp trận này thật sự rất giống phong thủy thần thông – sở trường của hắn!
Không, không phải là rất giống, đúng hơn phải là có cùng nguồn gốc! Tất nhiên, người dựng nên pháp trận này cao tay hơn Sở Mặc hiện giờ rất nhiều. Ít nhất, với năng lực của hắn bây giờ thì không thể bày một pháp trận thế này. Nhưng hắn bày không nổi không có nghĩa là xem không hiểu!
Chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn chắc chắn sẽ đi ra ngoài suôn sẻ, nhẹ nhàng!
Nhưng vấn đề là người bố trí trận thế.. Đến cùng là ai?
Đây là lãnh thổ của Tú Thủy sơn trang, người bố trí trận thế này chắc chắn là một cao thủ trong Tú Thủy sơn trang. Thậm chí rất có thể làvị trang chủ huyền bí kia!
Tú Thủy sơn trang từng cử người tới vương tộc Sở thị một lần trước khi cả tộc bị hủy diệt. Lần gần nhất người trong Tú Thủy sơn trang đi ra ngoài là để trao đổi tài nguyên tu luyện. Đổi lấy tài liệu cao cấp nhất chỉ có cảnh giới Đại Thánh mới sử dụng…
- Ta còn nhớ Đại Công Kê từng nói, phong thủy thần thông được một tiền bối tên Vạn Sự Thông truyền lại. Vị Vạn Sự Thông kia được đồn là biết hết mọi chuyện (vạn sự) trên thế gian, hành động không theo quy luật gì cả, nhưng Đại Công Kê cũng nói đạo hạnh của y lúc đó rất cao thâm kia mà? Còn nói, với cảnh giới của Đại Công Kê cũng khôngthể nhìn rõ được sức mạnh của vị kia?
Sau khi so sánh một hồi lâu, Sở Mặc chọn tin tưởng vế thứ hai.
Hắn càng ngày càng cảm giác lời tiên đoán đã ảnh hưởng đến La Thiên Đại Vũ Trụ rất lâu và những bí ẩn đầy rẫy trên người cuối cùng cũng sắp lộ ra chân tướng.
Người thiếu niên nhìn Sở Mặc, vẻ mặt xanh đen đầy vẻ giận dữ gầm gừ:
- Ngươi cứ ở đấy mà lảm nhảm cái gì? Mau thả ta ra! Nếu không ngươi sẽ không sống yên đâu! Sở Mặc không nhịn nổi cười, thầm nghĩ:
- Thật sự là một tên nhóc ngây thơ, chưa nói đến không có tí kinh nghiệm chiến đấu nào mà còn không hiểu chút gì về chuyện đời. Thật là giống tờ giấy trắng. Hắn lạnh nhạt nhìn tên thiếu niên:
- Ta tới cầu hôn. Có khi sau này ta lại thành cô gia(chồng của con gái trang chủ) của Tú Thủy Sơn Trang các ngươi cũng nên.
- Nằm mơ ban ngày! Hai vị tiểu thư của Tú Thủy Sơn Trang chúng ta…
Gã nói đến đây thì chợt ngậm miệng, sau đó vô cùng tức giận nhìn Sở Mặc:
- Ngươi.. Ngươi lại bẫy ta? Tuy gã ngây thơ nhưng cũng không ngốc đến độ không có thuốc chữa. Gã bỗng nghĩ ra, trong vô số con mắt của người trong Thông đạo, Tú Thủy dơn trang luôn là một điều bí ẩn khôn lường, nhưng người trước mặt này sao có thể biết được Tú Thủy sơn trang có hai vị tiểu thư?
- Ha ha. Ta còn biết tên các nàng đấy? Một người họ Kỳ, tên Kỳ Tiêu Vũ, người kia họ Thủy, tên Thủy Y Y. Thế nào? Nói đúng chứ?
Sở Mặc bình tĩnh nhìn gã, tuy ngoài mặt cực kỳ lạnh nhạt nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng khẩn trương hồi hộp!
Nếu mà sai.. Thì thật sự rất thất vọng! Mà theo Sở Mặc quan sát, khả năng đoán sai.. có vẻ rất cao!