Thí Thiên Đao

Chương 2116: Tiểu Cường điên cuồng (1)



Người trung niên cười cười:

- Công tử ra tay đi. Sở Mặc không lấy Thí Thiên ra mà trực tiếp đánh một chưởng về phía người trung niên.

Chưởng lực của Sở Mặc rất mạnh mẽ.

Công kích mãnh liệt, chứa đầy đại đạo pháp tắc đánh về phía người trung niên.

Sở Mặc tuyệt đối không chỉ mạnh về đao. Cất đao đi, hắn vẫn là cường giả tuyệt thế ngạo nghễ trên thế gian.

Người trung niên không dám lơ là, hai tay để ngang, đồng dạng xuất ra sức lực mạnh mẽ.

Bầu trời phát ra tiếng vang thật lớn.

Sở Mặc cùng người trung niên đều bị lui về phía sau.

Sở Mặc cảm giác khí huyết bốc lên, ngay lập tức hắn vận hành ThiênÝ Ngã Ý, áp chế xao động trong người, khí thế trực tiếp bộc phát.

Ánh mắt người trung niên sáng loáng, quát lớn:

- Đánh!

Chỉ một chữ nhưng ẩn chứa vô tận huyền cơ của trời đất.

Lực lượng sức mạnh từ bốn phương tám hướng tràn đến, hình thành một thế công mãnh liệt đánh về phía Sở Mặc.

Bảy ngôi sao trong đan điền của Sở Mặc xoay tròn, tinh lực cuồn cuộn theo đó được cuốn vào trong thân thể Sở Mặc, phát ra sức mạnh tolớn.

Lực lượng đại đạo tung hoành trong thân thể hắn.

Có thể nói Sở Mặc đã hóa thành một bậc thầy về đánh nhau chỉ trong một thời gin ngắn.

Mỗi kích hắn đánh ra đều mang sức mạnh đại đạo to lớn.

Rầm rầm rầm!

Sở Mặc và người trung niên đã đánh được mấy hiệp, bất phân thắngbại.

Những người ở Tú Thủy sơn trang kinh hãi nhìn trận chiến. Cuối cùng họ cũng hiểu vì sao người trung niên lại muốn một mình xuất thủ.

Thanh niên tóc trắng này quá kinh khủng.

Dù tất cả bọn họ cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của người ta, thậm chí còn bị trọng thương.

Vì lão gia từng nói, phía dưới Thái thượng, hầu như tiên hữu không thể có chiến lực mạnh bằng người trung niên. Thế mà giờ khắc nàyngười trung niên lại gặp đối thủ.

Chiến lực của thanh niên tóc trắng kia không kém hơn người trung niên là bao, thậm chí, khí huyết trên người hắn còn sung túc hơn. Người này quá đáng sợ.

Lại thêm mười mấy hiệp nữa. Hai bên đánh nhau rất kịch liệt, thực tế, hai người cũng vận dụng đạo hạnh của mình đến cực hạn rồi.

Mỗi một kích hai người đánh ra đều ẩn chứa rất nhiều pháp thuật thiên biến vạn hóa. Đến hiệp thứ mười chín, mắt của người trung niên sáng lên, vỗ vào vai Sở Mặc một cái, đồng thời truyền một đạo thần niệm:

- Người trẻ tuổi, ngươi thua rồi!

Nhưng sau đó, người trung niên khiếp sợ vì lúc này một tay của Sở Mặc lại đang đặt trước trái tim của y. Lực lượng này đáng sợ như mãnh thú hồng thủy khiến người ta trở tay không kịp, dù còn chưa thể hiện nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được uy lực của nó.

Một kích của y cũng đánh trúng vai Sở Mặc, tiếng xương vỡ vang lên.

Ai cũng nghe thấy.

Sắc mặt của Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y tái nhợt. Các nàng mím chặtmôi, cực kỳ lo lắng người trung niên sẽ hạ sát thủ.

Nhưng sau đó, hai người lại vui mừng.

Vì người trung niên nói xong câu đó trực tiếp ngậm miệng, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Lúc này các nàng mới nhìn thấy tay Sở Mặc đã đặt trước ngực của người trung niên nhưng hắn chưa đánh xuống.

Toàn bộ người Tú Thủy sơn trang ngẩn ra. Bọn họ rất ít kinh nghiệm rèn luyện, nhưng bọn họ không ngu nên dĩ nhiên họ nhìn ra được ngườitrung niên đã thua.

Đây chính là người mạnh nhất ngoài lão gia, thế mà lại thất bại.

Sau một lát, vẻ mặt người trung niên vẫn đầy khiếp sợ, nhưng y khổ sở trầm giọng nói:

- Ta thua rồi!

Đích xác là ông đã thua rồi. Đấu tay đôi chưa đến hai mươi hiệp đã bị người ta đánh bại, hơn nữa vừa nhìn đã biết đối phương có khả năng khống chế thu phóng cực tốt. Một kích ông vừa đánh Sở Mặc không phải ông cố ý muốn hạ xuống khi thấy Sở Mặc không đánh mà vì ông không thể thu tay kịp.

Nên mặc dù thất bại, cũng rất đau khổ nhưng y vẫn kính trọng và biết ơn người thanh niên này.

- Ta đã thua, cảm ơn ngươi hạ thủ lưu tình.

Sở Mặc cười cười:

- Cũng cảm ơn các ngươi đã chiếu cố vợ ta trong thời gian vừa qua…

- Ngươi định làm gì?

- Ngươi muốn làm gì?

Hai thanh âm tràn đầy tính chất vấn vang lên, ngắt lời Sở Mặc.

Đôi mắt của Sở Mặc nháy mắt bắn ra hai đạo thần quang lạnh băng về phía phát ra âm thanh.

Không biết lúc nào thiếu niên da đen A Cường lại đột nhiên nhô ra, thành công khống chế Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y. Trên người nó lúc này có một loại hơi thở nguy hiểm, đôi mắt cùng đầy điên cuồng.

Người của Tú Thủy sơn trang bị dọa sợ luôn.

- A Cường, ngươi đang làm gì thế?

- Mau buông hai vị tiểu thư ra!

- A Cường ngươi đừng làm sai nữa!

- Ngươi điên rồi à A Cường?

Một đám người nhao nhao quát.

Sau khi Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y vừa hỏi lập tức bị A Cường dùng pháp lực trấn áp không cho nói gì nữa. Sở Mặc chưa nổi giận, nhưng ánh mắt của hắn lạnh băng.

Người trung niên lại tức giận nói:

- Mau buông hai vị tiểu thư ra.

- Các ngươi đều là một đám hùa theo người ngoài, sao ta lại phải thả các nàng ra chứ?

A Cường điên cuồng hét lên.

- Từ ngày hai vị tiểu thư đến đây, ta đã thích các nàng rồi. Đây là lỗi của ta sao? Ta đối với các nàng rất tốt, giúp các nàng nhiều nữa. Ta giảng kinh, đổi tài nguyên cho các nàng tu luyện. Trong Tú Thủy sơn trang này đâu ai nguyện ý đi tiếp xúc với đám người thế tục không sạchsẽ kia chứ? Chỉ có A Cường này đi thôi. Ngoại trừ ta, làm gì có ai trong sơn trang này tốt với các nàng hơn chứ? Lão tổ đã nói sẽ cho ta hai nữ tử đẹp nhất trên đời làm vợ. Người lão tổ nói nhất định là hai vị tiểu thư này. Thế mà các ngươi chẳng những không giúp ta lại còn đi giúp người ngoài nữa.

Người trung niên bị tức đến suýt ngất, y lạnh lùng nhìn A Cường nói:

- Ta thấy ngươi điên rồi.

- Đúng thế. Ta điên rồi đấy. Người nào muốn cướp nữ nhân của ta, ta liều mạng với kẻ đó. A Cường liên tục gật đầu.

Vừa nói, nó vừa nhìn Sở Mặc phía trên cao. Nó cười đắc ý, vươn tay muốn sờ mặt Kỳ Tiêu Vũ nhưng bị ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của nàng dọa, nên chung quy không dám đặt tay xuống. Nó ngẩng đầu nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi có bản lãnh thì tới đây, xem ta nhanh hay ngươi nhanh hơn.

- Ngươi muốn thương tổn các nàng à?

Thanh âm của Sở Mặc rất bình tĩnh, nhưng thực sự, hắn nổi giận rồi. Nguyên bản hắn chẳng có ấn tượng gì tốt với Linh Thông thượng nhân. Chỉ vì thiết hạ đại cục mà lại hãm hại vô số người, hại cả hắn, khiến đường hắn đi gập ghềnh gian khổ. Đã thế lại còn bắt hai vị thê tử của hắn nữa. Nói là thâm cừu đại hận cũng không ngoa đâu.

Nhưng sau khi tới Tú Thủy sơn trang, thấy tình huống hai nàng tốt hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, hận ý của hắn mới vơi bớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.