Sở Mặc đã hiểu hết tất cả, như thế, theo lời Phật, đúng là “quả” của hắn, là trách nhiệm của hắn.
Thế nhưng. vì sao lại là ta? Bởi vì kiếp trước ta nghiên cứu ra trảm đạo sao? Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Ta nghĩ, lời Phật Đà nói chắc là có ý như vậy.
Thủy Y Y cũng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế.
- Các nàng cho rằng... vị nghiên cứu ra Phong Thần Bảng là tổ tiên của ta? Tổ tiên của vương tộc họ Sở?
Khóe miệng Sở Mặc hơi giật giật, không dám tin hỏi.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nói:
- Phu quân, chàng quên rồi sao, họ đều là cổ tộc trong Thông đạonhưng dòng họ Sở trong Thông đạo cũng là vương tộc!
Những lời này giống như một dòng điện chạy thẳng vào đầu Sở Mặc!
Dòng họ Sở trong Thông đạo cũng là vương tộc! Là hoàng thất!
Thông đạo là một nơi như thế nào? Là trung tâm thật sự của cả vũ trụ to lớn mênh mông vô bờ!
Ở đây hội tụ mọi cường giả tuyệt thế trong vũ trụ! Gia tộc có thể được xưng là vương tộc trong nơi như thế này, gia tộc đó mạnh mẽ đến mức nào? Sở Mặc cũng khó có thể tưởng tượng. Nhưng chắc chắn, vương tộc họ Sở sẽ mạnh hơn những cổ tộc kia!
Cho nên, Sở Mặc vẫn luôn nhầm lẫn, cũng chỉ vì sự diệt vong của vương tộc họ Sở diễn ra quá chớp nhoáng!
Một gia tộc cực kỳ lớn, cực kỳ mạnh mẽ lại chỉ trong một đêm mà diệt vong. Cả một gia tộc tất cả đều chết hết, không còn một người nào còn sống!
Chuyện như thế dù là ai điều tra cũng sẽ không nghĩ cổ tộc là ngườilàm ra sự việc này.
Việc đổ oan lên đầu một Đại Tổ, dù không hề có chứng cứ, thật sự là lựa chọn không thể nào tốt hơn nữa. Giống như sinh linh đã đạt đến cảnh giới Thái Thượng chỉ cần lật tay là có thể hủy diệt một gia tộc có vô số Tổ cảnh vậy, cứ thế mà suy ra, một Đại Tổ - lớn mạnh trên cả Thái Thượng – muốn tiêu diệt một gia tộc có Thái Thượng bảo vệ chẳng phải rất dễ dàng?
Sở Mặc cũng vẫn tin vào lời nói ấy, lại không nghĩ đến kẻ thù thật sự vẫn là ở đó. Tất cả cổ tộc lại liên kết lại, tung ra tin đồn dối trá lòe bịp cả thiên hạ!
Thậm chí, việc lịch sử của Thông đạo có từng bị gián đoạn hay không cũng chưa thể xác định mà còn cần xem xét lại cũng nên!
Bởi vì, chỉ có cách hủy đi phần lớn ghi chép trong một giai đoạn lịch sử nhất định, làm mọi người tin vào sự tồn tại của vị Đại Tổ kia mới có thể hoàn toàn che giấu hành vi phạm tội tày đình của bọn họ.
Sở Mặc thở phào. Trong lòng hắn ít nhiều có thêm chút bi thương. Nếu như chuyện thật sự giống lời Phật Đà nói, Phong Thần Bảng, lệnh bài Phong Thần, cả thần cách đều là từ vương tộc họ Sở mà ra, như thế, nguồn gốc của mọi tội ác cũng là từ vương tộc họ Sở mà ra! Đây chính là nguyên nhân dẫn tới mọi chuyện!
Cho nên, vị hiền triết kia mới gặp nạn. Cho nên, vương tộc họ Sở những đời sau mới bị diệt vong.
Thật sự, tất cả đều chỉ là một vòng tuần hoàn nhân quả hoàn chỉnh!
Người đối nghịch với trời... Rồi cũng sẽ bị trời trừng phạt. Nếu thế, Sở Mặc cũng không có lý do gì để tiêu diệt các cổ tộc, vì vương tộc họ Sở mà báo thù rửa hận. Tất cả mọi việc đều có nguyên nhân của nó mà thôi.
Nhưng kể cả Sở Mặc có thể cho qua mối thù này, thì hắn vẫn phải thay đổi thế giới này. Giống như lời thề hắn từng thề vậy: Hắn phải thay đổi mọi thứ! Phải giúp những sinh linh bị thần cách khống chế tìm được tự do!
Sống cho đến khi nào cát bụi về với cát bụi là chuyện của bọn hắn!
Muốn thực hiện lời thề này, chắc chắn phải chống lại những cổ tộckia!
Nghĩ đến đây, Sở Mặc cười khổ. Tuy mục đích đã khác trước, nhưng kết quả... Thật ra cũng chẳng hề khác nhau.
Nhưng, vì nguyên nhân khác nhau, có thể kết quả.. cũng sẽ khác nhau.
Con ưng khổng lồ màu lam đập đôi cánh khổng lồ, bay lượn trên bầu trời. Đột nhiên nó cất tiếng hỏi:
- Chủ nhân, sau này chúng ta sẽ đối đầu với những cổ tộc kia? Chống lại bọn họ?
- Đúng vậy
Sở Mặc đáp lại:
- Ngươi sợ à?
- Cũng hơi sợ một chút.
Con ưng thẳng thắn thừa nhận, sau đó nói suy nghĩ của mình không che giấu chút nào:
- Bọn họ quá mạnh mẽ! Những cổ tộc đó đang điều khiển cả Thông đạo! Nhưng chỉ cần đi theo chủ nhân, ta lại không thấy sợ nữa.
- Sẽ chết đấy.
Sở Mặc nói.
- Cát bụi lại về với cát bụi. Chết có gì đáng sợ.
Con ưng nói rành mạch.
Cũng có thể con ưng chỉ vô tình nói ra câu ấy, nhưng cũng làm cho Sở Mặc trầm mặc thật lâu.
Rất nhiều người sợ hãi, rất nhiều sinh linh sợ hãi, thậm chí Linh Thông Thượng Nhân cũng sợ hãi, cũng bất lực. Nói thẳng ra, đó chỉ là nỗi hèn nhát của bản thân mỗi người mà thôi.
Kể cả Linh Thông Thượng Nhân – một người có tài năng lay động trời đất – khi được Sở Mặc đề nghị trảm thần cách mà vẫn cẩn thận từchối.
Y sợ Đại Tổ sẽ ra tay!
Nhưng mà, làm gì có Đại Tổ.
Đôi lúc, sự thật lại làm người ta cảm thấy không còn lời nào để nói.
Trên đường đi, Sở Mặc nhớ ra lời hứa xưa kia, liền y theo lời hứa, giúp hơn trăm sinh linh rời khỏi quê hương của họ, đến trung tâm Thông đạo. Đó là một đội ngũ khổng lồ, thực lực cũng mạnh mẽ khó có gì sánh nổi. Trên đường đi về cũng rất thuận lợi. Hầu như không gặp phải sinh linh không có mắt nào đến quấy rối.
Sở Mặc vẫn không sử dụng truyền thống trận, vẫn rất khiêm tốn che giấu thực lực, tránh khỏi khu vực hoạt động của loài người.
Khi bóng người bọn họ xuất hiện tại Tú Thủy Sơn Trang lần nữa, mọi thứ ở nơi đây hầu như chẳng có gì thay đổi.
Đi một chuyến, nháy mắt đã qua hơn bốn mươi năm rồi. Khi Linh Thông Thượng Nhân nhìn thấy bọn họ rất vui mừng. Sở Mặc thấy y, liền nói ngay một câu:
- Trên đời không tồn tại Đại Tổ.
Linh Thông Thượng Nhân liền bị sợ đến ngây người, đứng ngẩn ra như hóa thành tượng đá.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y hơi giận nhìn Sở Mặc, mang ý trách móc Sở Mặc nói quá đường đột.
Đối với tồn tại ở cảnh giới như Linh Thông Thượng Nhân, việc cố gắng thay đổi suy nghĩ đã duy trì bao nhiêu năm tháng là một việc rất khó. Ít nhất cũng phải cần một đoạn thời gian để thích nghi. Nhưng SởMặc lại không làm thế, trái lại còn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Không như dự liệu của mọi người, Linh Thông Thượng Nhân cũng không hỏi gì cả mà chỉ yên lặng đứng yên một chỗ, không hề nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, y cười gượng.
Sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn.
- Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha! Cười đến mức chảy cả nước mắt, sau đó “ộc” một tiếng, phun ra máu.