Cổ Băng Băng thoáng cái liền nhận ra, giọng nói này là của Toa Lan!
Cùng lúc, sắc mặt nàng cũng biến đổi liên tục, lúc trắng lúc đỏ, suy nghĩ bị người ta nhìn thấu, lại còn dùng cách này để nói ra! Ngươi nói người ta vô lại cũng được, vô sỉ cũng chẳng sao, người ta vẫn sẽ làm vậy. Hơn nữa, người ta tại sao phải làm theo dự tính của các ngươi? Chấp nhận thất bại lớn chỉ để giúp Liên Minh Tinh Anh các ngươi ra oai thiên hạ?
Thật ngây thơ đến mức khiến người ta phải cười nhạo!
Chẳng lẽ cứ thế mà rút lui? Thật là đầu voi đuôi chuột, quá nhục nhã mà!
Lúc này, ở bên Toa Lan đạo tặc, âm thanh của Toa Lan lại vang lên đầy lạnh lẽo:
- Người năm xưa chặt một cánh tay của ta đâu? Mau lăn ra đây! Hắn không phải rất lợi hại sao? Mau ra đây đánh với Thái Thượng của chúng ta một trận!
Lần này Cổ Băng Băng cuối cùng cũng hiểu vì sao Toa Lan đạo tặc có thể tồn tại trong Thông đạo nhiều năm như thế, mà còn sống dễ chịu tới thế. Người ta trước giờ hóa ra toàn trực tiếp đẩy Thái Thượng ra chắn, dùng Thái Thượng đè bẹp quân đội địch cũng đủ đối phó với bao nhiêu đại quân rồi, có bao giờ chính diện đối đầu!
Đạt đến cảnh giới Thái Thượng rồi có ai không tiếc danh dự? Có ai sẽ để quân dưới trướng mình quyết chiến sinh tử? Cho nên, đối với Toa Lan đạo tặc, có người như thế chính là một viên thuốc an thần! Dù là kẻ địch nào cũng chơi tất!
Cổ Băng Băng cả giận nói:
- Toa Lan, có bản lĩnh thì tự đứng ra mà thách đấu với hắn. Nói như ngươi ai chẳng nói được?
Toa Lan lạnh lẽo nói:
- Cổ Băng Băng, việc ngươi làm hôm nay đã hoàn toàn chọc giận Toa Lan đạo tặc chúng ta. Liên Minh Tinh Anh các ngươi nữa. Các ngươi nghe cho kỹ, từ nay về sau, các ngươi chính là kẻ địch lớn nhất của Toa Lan đạo tặc ta! Cẩn thận đấy! Ngày hôm nay, hoặc nhóm cácngươi cùng nhau xông lên, đánh cuộc một lần xem có thể đánh bại Thái Thượng duy nhất của chúng ta hay không, cũng có cơ hội đấy chứ, sau đó lại gọi thêm người tới, có khi Toa Lan đạo tặc chúng ta lại bị tiêu diệt! Như thế thì Liên Minh Tinh Anh các ngươi sẽ tỏa sáng trong cả Thông đạo rồi!
- Phó minh chủ, giết sạch chúng đi!
Một tên tướng quân của Liên Minh Tinh Anh mang thân phận cổ tộc dòng chính nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt kiên quyết không lui.
- Phó minh chủ, đánh! Không cần do dự nữa!
- Phó minh chủ, mau ra lệnh! Chúng ta nóng máu lắm rồi!
- Phó minh chủ, mau ra lệnh đi!
Có lẽ Toa Lan rất giỏi trong việc châm biếm người khác, dễ dàng khiến đám người này nổi giận.
Bọn họ trước giờ chưa bao giờ thiếu sự khát máu và lòng can đảm!
Bên kia, trong hang ổ Toa Lan đạo tặc, Toa Lan cười nhạt, khóe miệng chứa đựng vẻ khinh thường. Ả cố tình chọc giận bọn người kia, vì Toa Lan đạo tặc không chỉ có một vị Thái Thượng! Mà là... Hai vị!
Hai vị Thái Thượng này, một người là thủ lĩnh đời trước, một người là thủ lĩnh đương nhiệm.
Đạt đến cảnh giới Thái Thượng, ai cũng có bí mật của mình, không ai có thể biết được.
Giữa các tu sĩ cùng cảnh giới, ít khi họ có thể phát hiện ra sự tồn tại của nhau.
Hơn nữa, Toa Lan đạo tặc tuy tiếng tăm rất nổi, nhưng bọn họ làmviệc quá thông minh, chưa bao giờ thật sự làm các cổ tộc lớn mạnh tức giận, cũng không để những người mạnh bậc nhất lộ mặt, lại càng không bao giờ đi tàn sát hàng loạt người dân trong thành. Chuyện đẫm máu như thế sẽ khiến người người căm ghét.
Giống như lần trước ở Thương Cổ Thành vậy. Những thành viên của Toa Lan đạo tặc hôm đó chiếm lợi bẩn thỉu, khi trở về đều bị chém sạch.
Ranh giới đó, bọn họ sẽ không bao giờ vượt qua!
Cho nên, Toa Lan đạo tặc thật ra rất mạnh mẽ. Dù không bằng đượccác cổ tộc kia nhưng cũng không phải là hạng ai cũng có thể trêu vào.
Liên Minh Tinh Anh chọn Toa Lan đạo tặc làm cái bia ngắm, thật ra có hơi ngu xuẩn. Thật ra, Sở Sở thân là Minh chủ cũng không tán thành. Nhưng thông tin truyền tới đã nói rằng ca ca nàng và Cổ Băng Băng đều đã đồng ý. Tuy Sở Sở còn rất nhiều câu hỏi nhưng cũng không tiện mở miệng phản đối nữa.
Cổ Băng Băng hơi do dự. Nàng rất hiểu, nếu hôm nay nàng gật đầu, một trận chiến đẫm máu sẽ diễn ra. Cứ cho là họ có thể làm Toa Lan đạo tặc tổn thương nặng nề, thậm chí không phục hồi lại nổi, nhưng đối với Liên Minh Tinh Anh cũng rất khó nhằn! Phải chịu một đả kích rất lớn! Đúng lúc này, trên không phía xa truyền đến một âm thanh nhàn nhạt:
- Có người nhớ tới ta sao? Ta tới rồi đây.
Cổ Băng Băng vội ngoảnh lại, ánh mắt có vẻ lo lắng vô cùng. Nàng không thể tưởng được Sở Mặc lại xuất hiện lúc gay go này!
Nhưng trên mặt nàng lại có vẻ không tin nổi. Vì uy áp trên người Sở Mặc rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến không ngờ!
Khí tức này… Sức mạnh này.. Đây.. Là Thái Thượng!
Cổ Băng Băng trợn tròn mắt.
Con cháu dòng chính ở cổ tộc bên trong Liên Minh Tinh Anh cũng trợn tròn mắt.
Mấy vạn tu sĩ Tổ cảnh trong Liên Minh Tinh Anh, cũng đều trợn tròn mắt!
Sở Mặc vì sao đã bước vào cảnh giới Thái thượng? Cổ Băng Băng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hoàn toàn không thể tin được điều này lại là sự thực. Con cháu dòng chính ở cổ tộc và mấy vạn Tổ cảnh đại quân trong liên minh này lại há hốc mồm cùng với vô cùng chấn động và kinh hỉ, vì họ lại có Thái thượng! Y là ai vậy? Lẽ nào chính là “Đại ca”thần bí kia?
Tại thời khắc này, danh vọng của Linh Thông Thượng Nhân, trong nháy mắt đạt đến một trạng thái cao nhất!
Y lựa chọn thời cơ xuất hiện quá vi diệu! Tại thời khắc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, tại thời khắc tất cả mọi người quyết định dù liều mạng cũng phải cùng Toa Lan đạo tặc nhất quyết tử chiến, Linh Thông Thượng Nhân xuất hiện, toàn thân tản ra khí tức của cảnh giới Thái Thượng!
Đây đối với tất cả mọi người bên trong Liên Minh Tinh Anh, thậm chí bao gồm cả Cổ Băng Băng đã tạo thành sự chấn động… Đúng là quá lớn! Trừ điều đó ra, y ở bất kỳ thời gian nào thể hiện ra cảnh giới của bản thân cũng không hữu dụng bằng giờ phút này.
Những người xuất thân là con cháu trong cổ tộc có người nào chưa từng thấy Thái thượng? Ngày bình thường bọn họ nhìn thấy những lão tổ đạt cảnh giới Thái thượng sẽ kích động như vậy sao? Sẽ hưng phấn như vậy sao? Sẽ giống như bây giờ, xúc động đến lệ rời đầy mặt sao? Sẽ ở sâu trong nội tâm đối với vị “Đại ca” thần bí trong truyền thuyết lập tức sinh ra vô tận cảm kích sao? Sẽ không! Đương nhiên sẽ không!