Toa Lan mắt thấy thanh thanh trường đao huyết sắc yêu dị trong tay Sở Mặc đang hung hăng chém về phía gã. Trong ánh mắt của gã có vẻ vô cùng hoảng sợ!
Cây đao kia... để lạicho người ta ký ức quá sâu!
Năm đó, cây đao kia tạo ra quá nhiều sự chóc, có vô số sinh linh trong Thông đạo đã phải bỏ mạng dưới cây đao đó.
Bây giờ, nó thế mà lại xuất hiện!
Vẫn nằm trong sự khống chế của Sở công tử cái thế vô song!
- Không!
Toa Lan gầm lên kinh thiên động địa. Pháp thân của gã lập tức trở nên vô cùng to lớn!
Đầu đội kết giới trong Thông đạo, chân đạp mặt đất rộng lớn trong Thông đạo.
Gã đưa tay ra một chưởng chụp thẳng về phía tia sáng mà Sở Mặc vừa chém ra.
Cả một vùng đất đai vạn dặm trong Thông đạo đều rung động theo.
Không biết có bao nhiêu đại năng bị kinh hãi, từ nơi bế quan lao ra. Trong nháy mắt bay lên trời nhìn về phía Thương Cổ thành xa xôi.
Bàn tay của Toa Lan bị một vùng ánh sáng bao bọc, trong nháy mắt bổ ra, cùng bị bổ ra còn có thân thể của Toa Lan!
Nhìn tổng quát lịch sử của cả Thông đạo này chỉ sợ cũng không có có bao nhiêu Thái Thượng bị người ta mạnh mẽ bổ ra.
- Ngươi so với lúc trước… Lợi hại hơn!
Tên thủ lĩnh hiện tại của Toa Lan đạo tặc vô cùng kinh hãi tạo lại thân thể.
Cảnh giới này rất khó bị giết chết, nhưng nhục thể của gã bị bổ ra, bị trọng thương.
Cây đao này quá mức yêu tà, phía trên ẩn chứa vô tận sát đạo quá ác liệt, ác liệt đến mức tu sĩ cảnh giới Thái Thượng cũng phải sợ hãi!
Trường kích thanh đồng trong nháy mắt bay trở về nằm trong tay tên thủ lĩnh Toa Lan đạo tặc. Gã cũng phát ra toàn bộ sức mạnh bắt đầu điên cuồng đánh giết!
Bởi vì gã biết người này là ai!
Mười mấy kỷ nguyên trước đó, vị Sở công tử cái thế vô song!
Ở trong đoạn lịch sử của cả Thông đạo này, vị Sở công tử đó một người một đaođánh cho vô số cường giả trong cả Thông đạo phải tức nghẹn, đánh tới hầu như không ai dám cùng với hắn đánh một trận!
Về sau, hắn biến mất!
Không biết bao nhiêu người trong Thông đạo, tất cả đều thở dài một hơi.
Hắn thành Đạo chính là vào những năm tháng đó. Mặc dù chưa từng thấy tận mắt phong thái của vị Sở công tử cái thế vô song, nhưng trong tai lại nghe được rất nhiều truyền thuyết thuộc về hắn!
Về sau, Sở thị vương tộc bị hủy diệt, vị Sở công tử kia cũng biến mất, thanh yêu đao đó cũng theo hắn cùng nhau biến mất. Về sau, có tin tức truyền đến nói vị Sở công tử kia phạm vào cấm kỵ, bị Đại tổ tiêu diệt! Càng về sau…Liên quan tới Sở thị vương tộc, liên quan tới vị Sở công tử kia liền thành một chủ đề rất kiêng kỵ.
Trăm vạn năm sau, đã dường như không có ai đề cập đến hắn nữa. Giống như là bị lãng quên bên trong dòng sông thời gian.
Bây giờ, hắn lại xuất hiện!
Mang theo chiến lực so với lúc trước càng hung hiểm hơn, vẫn như cũ cầm trong tay thanh trường đao yêu dị màu máu, xuất hiện ở trước mặt gã.
Khỏi cần nói, cả Thông đạo, rất nhanh…có thể sẽ lại phải gặp cảnh thiên hạ đại loạn!
Toa Lan rất kinh hãi, cũng rất phẫn nộ, gã căm tức nhìn Sở Mặc:
- Kẻ thù của ngươi không phải là chúng ta, đến tìm chúng ta gây phiền phức, ý muốn như thế nào?
- Hàng ta, hoặc là... Chết!
Thần niệm của Sở Mặc vô cùng cường thế. Giống như chiến lực của hắn bây giờ, cường đại đến tột đỉnh.
- Ngươi muốn thu phục một Thái Thượng?
Bên trong ánh mắt của thủ lĩnh Toa Lan đạo tặc tràn ngập vẻ không dám tin, nhìn Sở Mặc như đang nhìn một tên ngốc:
- Từ vạn cổ đến nay, ngươi đã từng gặp một Thái Thượng đầu hàng chưa?
- Vậy thì bắt đầu từ ngươi!
Sở Mặc nói rồi cánh tay như đúc bằng vàng ròng có một tia sét như một đầu rồng đang vờn quanh, đột nhiên chụp về phía cơ thể của Toa Lan.
Toa Lan sử dụng thanh đồng trường kích để đỡ.
Keng!
Một tiếng nổ vang ầm ầm. Dưới bầu trời này, ở bên trong kết giới dày vô tận này, ầm ầm vang lên.
Toa Lan rống to, có vẻ rất đau đớn. Thân thể của gã khét lẹt!
Vô tận lực sấm sét lập tức chui vào trong thân thể của gã làm nhục thể của gã xém chút đốt thành than!
Toa Lan xoay chuyển huyền công, làm cho thân thể của mình khôi phục bình thường. Sau đó nghiến răng nghiến lợi cùng Sở Mặc chiến đấu. Gã thà chết cũng không nguyện đầu hàng người khác!
Nếu không, từ vạn cổ đến nay, có quá nhiều cổ tộc đã từng mời chào bọn họ. Đề ra điều kiện cùng đãi ngộ quả thực tốt đến mức làm cho người ta không có lời nào để nói. Nào có giống Sở Mặc, dùng chiến lực mạnh mẽ đểbuộc gã đầu hàng?
Chớ nói chi là mỗi một thời đại Toa Lan, thực chất bên trong xương cốt là một loại kiệt ngạo cùng kiêu hãnh, còn có huyết tính đều là của người mạnh nhất!
Đại chiến đang tiếp tục. Kết giới phía trên kia không biết dày bao nhiêu cũng bị cuộc chiến giữa hai người làm cho bị hủy cả vạn dặm.
Kết giới kia là do pháp tắc hóa thành. Cuộc chiến bình thường, đừng mơ tưởng làm thương tổn tới nó một chút xíu nào. Một khi đụng vào kết giới cũng sẽ nhận lại lực phản ngược khủng khiếp. Nhưng hai người này, cơ bản không không để ý, điên cuồng chiến đấu.
Ở phương xa vô tận, Linh Thông Thượng Nhân cùng Toa Lan đời trước cũng đã hoàn toàn triển khai chiến đấu.
Mức độ chiến đấu giữa bọn họ cũng hung tàn không kém chút nào bên này.
Đến cảnh giới này rồi không có kẻ nào yếu cả!
Chỉ có cường giả tương đối mà thôi!
Linh Thông Thượng Nhân cùng Toa Lan đời trước đồng thời đang chú ý cuộc chiến bên phía Sở Mặc. Mắt thấy Sở Mặc đánh hầu như áp chế thủ lĩnh Toa Lan hiện tại, thủ lĩnh Toa Lan đời trước lòng nóng như lửa đốt.
Gã cũng đã biết Sở Mặc là người thế nào, căm tức nhìn Linh Thông Thượng Nhân:
- Người kia là Sở công tử cái thế vô song, còn ngươi là ai?
- Ta chính là ta.
Linh Thông Thượng Nhân nhàn nhạt nói. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đều mang theo đạo vận vô cùng vô tận, nhìn không giống hung tàn như Sở Mặc nhưng thực tế, uy lực không hề nhỏ chút nào!
- Sở công tử chỉ có một người, ngươi cũng không phải hắn! Ngươi đến cùng là ai? Toa Lan đạo tặc chúng ta cùng Sở thị vương tộc không oán không thù, kẻ thù của các ngươi cũng không phải chúng ta!
Thủ lĩnh Toa Lan đời trước thấy Sở Mặc công phạt Toa Lan đạo tặc như vậy liền cảm thấy phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
Linh Thông Thượng Nhân trả lời, dường như là cùng lúc với Sở Mặc:
- Hoặc là đầu hàng, hoặc là chết. Nào có nhiều lời để nói như vậy? Trong những năm tháng vô tận, người bị các ngươi vô cớ cướp đoạt tài nguyên có phải nên hỏi một câu vì cái gì hay không?