Sau khi Sở Mặc dẫn theo con chó vàng quay về đống đổ nát kia, Đông Phương Vân Lạc bội phục nhìn Sở Mặc:
- Ngươi thật sự định làm cả thế giới trở thành kẻ thù của ngươi à? Sở Mặc nhìn đầu Liệp Thần lão tổ bị treo trên cột cờ vẫn đang hôn mê một cái, khóe miệng hơi giật giật nhưng không nói gì cả.
- Giỏi lắm, bọn Hôi Địa kia đều đáng chết cả.
Đông Phương Hằng Thái nói.
Sở Mặc nhìn gã ta một cái, thình lình nói:
- Vậy mà cũng đâu có thấy các ngươi ra tay đánh chết bọn họ bao giờ đâu? Chỉ thấy các ngươi cứ làm cả hai mệt mỏi.
Hai vị Thái Thượng Cổ Tổ Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái đều trầm mặc. Một lúc lâu sau, Đông Phương Vân Lạc mới lên tiếng:
- Vậy mới nói rằng ngươi rất vĩ đại, chúng ta đâu bằng được ngươi.
Sở Mặc cười cười:
- Thật ra ta không có ý gì, ta chưa bao giờ vĩ đại, cũng không phải chính nhân quân tử. Không ai có thể dùng chuẩn mực đạo đức của thế gian để đánh giá ta. Ta chính là ta. Ta muốn làm thế nào thì ta sẽ làm thế đó.
Đông Phương Hằng Thái nói:
- Ngươi cũng nên tìm bạn cho chúng ta đi? Sở Mặc hơi ngẩn ra.
Đông Phương Hằng Thái lại nói tiếp:
- Vật nhỏ Hôi Địa này không đủ tư cách làm đồng bạn của chúng ta.
- Thế nên ta mới để nó cách xa các ngươi đấy.
Sở Mặc nói:
- Nếu không… Ta sợ hai bên các ngươi lại nhổ nước miếng cãi nhau.
Đông Phương Vân Lạc:
- …Đông Phương Hằng Thái:
- …
- Nhưng chuyện các ngươi muốn tìm thêm đồng bạn, ta sẽ suy nghĩ thêm.
Sở Mặc ra vẻ thành thật nói:
- Hai cổ tổ gần đây nhất, một là cổ tộc Tào thị, một là cổ tộc Triệu thị, các ngươi chọn đánh ai trước đây?
Đông Phương Vân Lạc không cần nghĩ ngợi đã nói:
- Tào thị. Sở Mặc hỏi:
- Vì sao?
- Ta có thù hận với bọn họ.
Đông Phương Vân Lạc cũng ra vẻ thành thật. Vẻ mặt kia trông giống như là một gã quân sư đang thảo luận với nguyên soái xem đánh quân nào vậy.
- Lý do như vậy cũng được sao? Ngươi có thù với bọn họ, ặc… Được rồi, ta cũng có thù với bọn họ. Nhưng vì sao không đánh Triệu thị trước?
Sở Mặc hỏi.
- Đánh Triệu thị không dễ đâu.
Đông Phương Hằng Thái nói:
- Trong cổ tộc Triệu thị có bốn cổ tổ cảnh giới Thái Thượng, tất nhiên đối với ngươi có khi bọn họ không hề có chút uy hiếp nào, nhưng trong gia tộc họ Triệu lại có một tuyệt thế thiên kiêu sắp đạt đến Thái Thượng! Tên kia, ha ha… Nếu không có sự xuất hiện của ngươi, rất có thể chẳng mấy năm nữa tên đó sẽ gặp nạn đấy. Tên đó cũng tự biết, cho nên không dám bứt phá xiềng xích Thái Thượng.
Trên mặt Đông Phương Hằng Thái có vẻ giễu cợt, từ tốn nói:
- Nhưng bây giờ, vì có sự xuất hiện của Sở công tử ngươi, ta nghĩ địa vị của tên đó trong gia tộc Triệu thị chắc chắn tăng vụt, vì toàn bộgia tộc Triệu thị đều kí thác hơn nửa hy vọng vào hắn có thể chống lại ngươi!
- Vì sao lại như thế?
Sở Mặc nhíu mày.
- Rất đơn giản, hai vị kia chỉ không cho phép tu sĩ Thái Thượng chủ động ra tay với ngươi. Nhưng đối với toàn bộ tu sĩ dưới Thái Thượng thì không sao cả. Bí mật này bây giờ đã truyền đến các trưởng lão rồi.
Đông Phương Hằng Thái từ tốn nói:
- Cho nên, muốn giết ngươi chỉ có thể sử dụng những người chưa đến Thái Thượng mà thôi.
- Ồ. Ta hiểu rồi.
Sở Mặc gật đầu:
- Các ngươi đã làm chuyện như thế sao?
Đông Phương Hằng Thái và Đông Phương Vân Lạc liền biết Sở Mặc đang hỏi gì, sắc mặt họ đều có chút kỳ lạ.
- Ta biết rồi, các ngươi cũng đã làm vậy rồi.
Sở Mặc gật đầu:
- Cho nên mới nói, trên đời này chẳng ai vô tội. Chẳng ai có thể nói mình trong sạch. Suy nghĩ của các ngươi ta có thể hiểu. Vậy đầu tiên ta bắt đầu từ gia tộc Triệu nthị ày đi.
- …
Đông Phương Hằng Thái và Đông Phương Vân Lạc đều không nói gì thêm.
Có trời chứng giám, bọn họ thật sự không hề nói xạo!
Nhân tính là như vậy!
Bọn họ đã không còn tí hy vọng nào. Dù bây giờ có ai cứu bọn họ, thì cả đời, bọn họ nhiều nhất chỉ có tu vi Tổ cảnh trên thế gian này thôi.
Không trở lại được cảnh giới Thái Thượng sẽ không có cách nào sắpđặt chuyện sau khi luân hồi. Không thể sắp đặt chuyện luân hồi tương lai tìm lại ký ức, hy vọng trở lại Thái Thượng của bọn họ đều trở nên cực kỳ xa vời không hề có chút hy vọng.
Nói cách khác, hai người bọn họ hoàn toàn bị phế rồi.
Bọn họ có hận Sở Mặc hay không? Tất nhiên là hận, hận thấu xương! Hận không thể ăn thịt, ngủ trên da, uống máu tươi hắn!
Nhưng bọn họ cũng không muốn cho ai hưởng lợi! Tổng cộng mười ba cổ tộc, mười mấy Cổ Tổ cảnh giới Thái Thượng năm đó tham gia tiêu diệt vương tộc Sở thị, vì sao chỉ có hai người họ gặp xui xẻo? Bị người ta chặt đầu, treo trên cột cờ cho người khác nhìn ngắm?
Cho nên, bọn họ cực kỳ mong chờ có đồng bọn mới cùng tham gia!
Vào thời điểm này, Đông Phương Vân Lạc hay Đông Phương Hằng Thái đều có một loại tình cảm rất kỳ lạ với Sở Mặc. Hận đến tột cùng… À không, không phải trở thành yêu, hai vị Cổ Tổ còn chưa đến mức ngược đời như thế. Tình cảm kỳ quái đó là không còn hận nữa. Sau, bọn họ lại vô cùng hy vọng Sở Mặc có thể treo tất cả đầu của Cổ Tổ Thái Thượng của mười ba cổ tộc ở đây. Đến lúc đó, ai cũng chỉ còn lại một cái đầu, ai cũng không thể chê bai người khác.
Ai cũng đừng mong được hưởng lợi!
Cho nên, đề xuất bọn họ nói cho Sở Mặc là hoàn toàn thật tâm, không có một chút ý nghĩ đen tối nào!
- Trong cổ tộc Tào thị tổng cộng có ba vị Thái Thượng Cổ Tổ, hơn nữa, thực lực tổng hợp của Tào thị còn yếu hơn Đông Phương cổ tộc chúng ta một chút. Canh lúc
Cổ Tổ không thể giúp đỡ kịp, ngươi quăngtấm lưới ánh sáng kia xuống là đủ hủy diệt một phần ba đệ tử cổ tộc Tào thị rồi. Cứ thế mấy lần là đủ.
Đông Phương Vân Lạc thật thà đề xuất tiếp.
- Đầu tiên phải thiêu xương gặm cốt, khiến cho đám người Tào thị kia phải sống trong sợ hãi. Như thế mới thú vị.
Sở Mặc cũng rất nghiêm túc góp ý.
Nếu bên ngoài biết được cuộc đối thoại của bọn họ, có khi sẽ sợ đến hỏng mất.
Tiếc là chỗ này lại không hề có ai khác. Lúc này, Liệp Thần lão tổ chậm rãi tỉnh lại. Khi phát hiện ra bản thân chỉ còn một cái đầu bị treo trên cột cờ, lão ta muốn điên lên, giận dữ hét với Sở Mặc:
- Tại sao ngươi lại làm thế với ta?
Sở Mặc cười cười:
- Vì sao ta không thể làm thế với ngươi?
Lúc này, Tử Đạo và Âu Dương Phỉ đang dắt tay nhau đi đến từ trong vương tộc xa xôi.