Âu Dương Phỉ liếc mắt nhìn cái đầu của Liệp Thần lão tổ, tỏ ra vôcùng hận, nhịn không được “hừ” một tiếng, phun một bãi nước miếng. Nàng sao quên được năm đó lão già này gặp nàng ở Hôi Địa liền xem trọng nàng, muốn dùng nàng làm phần thưởng đặt cược?
Đương nhiên, cái thứ Ô Long Tướng Quân kia cũng chẳng phải thứ tốt gì!
Tất cả đều đáng chết!
Liệp Thần lão tổ cũng nhìn thấy Âu Dương Phỉ. Lão ta liền ngậm miệng không dám nói nữa. Vì lão biết, lần gặp nạn này của lão không còn cách nào cứu vãn nữa. Lão ta không thèm nói gì với Âu Dương Phỉ mà lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi làm như thế lẽ nào không sợ làm Cổ Tổ của chúng ta tức giận sao?
- Hắn ta có thể đến đây sao?
Sở Mặc chớp mắt nhìn Liệp Thần lão tổ.
Lúc này Liệp Thần lão tổ liền cứng họng, nhưng sau đó lại lập tức cười lạnh nói:
- Nếu ông ta muốn đến, chỉ là một kẽ hở sao có thể ngăn cản ông ta được!
- Ồ.
Sở Mặc gật đầu, sau đó cười gật đầu với Âu Dương Phỉ:
- Chị dâu, muốn giết hắn ta không?
Âu Dương Phỉ cười lắc đầu:
- Thế thì càng tốt, sao lại không chứ?
- Phi!
Liệp Thần lão tổ cũng hung hăng phun nước miếng ra ngoài, sau đó lạnh lùng nói:
- Tiện nhân, nếu không có Sở Mặc, ngươi chỉ có thể hầu hạ vật trong quần lão phu mà thôi, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Âu Dương Phỉ tái mét mặt, trong mắt đầy vẻ giận dữ, nhưng ngay sau đó nàng liền thu lại vẻ giận dữ, từ tốn nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta? Lão linh cẩu nhà ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ mắc lừa sao? Không từ mà biệt, nếu năm xưa ta không bị trọng thương, bị đám Hôi Địa thú vật các ngươi phong ấn lại, ta sợ gì ngươi?
Tử Đạo cũng bước đến, kéo tay Âu Dương Phỉ, tiếp đó khinh miệt nhìn cái đầu Liệp Thần lão tổ, từ tốn nói:
- Thành thế này rồi còn ra vẻ giống người làm gì? Cứ lộ ra cái đầu chó của ngươi đi.
Gâu! Đại Hoàng không vui.
Tử Đạo liền áy náy nhìn Đại Hoàng, sau đó nói:
- Tên kia không giống ngài, Đại Hoàng tiền bối ngài chớ để ý.
Liệp Thần lão tổ suýt nữa tức điên đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Lão ta dù là Liệp Tộc, nhưng bản thể cũng là một con linh cẩu già vô cùng vĩ đại. Lão ta chưa bao giờ nghĩ mình là một con chó, ngược lại còn rất ác cảm khi người khác nói đến chủng tộc của lão ta. Từ ngày tuluyện đến cảnh giới chí tôn, lão ta hầu như không trở lại bản thể nữa, luôn luôn giữ hình người. Mãi sau này ngay cả lão ta cũng thật sự quên đi sự thật, luôn nghĩ mình là con người.
Đến bây giờ, bị hai người lần lượt nói mỉa lão ta là một con chó, lão ta liền có cảm giác nhục nhã vô cùng.
Cảm giác này thật sự làm lão ta muốn phát điên.
Vì vậy một âm thanh nguyên sơ biểu đạt sự tức giận được tuôn ra từ miệng lão. Gầu!
Một tiếng đó làm rung trời chuyển đất, quỷ thần cũng phải sợ hãi.
Đến cả Đại Hoàng cũng hơi choáng váng.
Tử Đạo và Âu Dương Phỉ cũng hơi váng vất.
Xa xa, Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái trên hai cột cờ cũng há hốc mồm.
Khóe miệng Sở Mặc cũng hơi hơi co quắp. Chính Liệp Thần lão tổ cũng không biết tại sao lại có cảm giác tràn đầy vui vẻ. Lão ta liền nói:
- Đúng, không sai, ta chính là một con linh cẩu già.
Đại Hoàng liền bĩu môi, xấu hổ vì quen biết lão ta, dứt khoát xoay người về phía đằng sau Sở Mặc.
Tử Đạo và Âu Dương Phỉ cùng lúc lắc đầu, gật đầu với Sở Mặc rồi cũng xoay người đi.
Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái bên kia cũng quay đầu không thèm để ý đến Liệp Thần, tại chỗ chép chép miệng. Sở Mặc nhìn con chó vàng:
- Đại Hoàng, đi thôi, đi đánh cổ tộc họ Triệu!
Gâu!
Trong tiếng sủa của Đại Hoàng có mười phần trung khí, dường như đang nói với Liệp Thần lão tổ cái gì mới gọi là chó sủa.
Liệp Thần lão tổ mang vẻ mặt bi thảm, dứt khoát nhắm mắt lại xấu hổ rơi nước mắt.
Lão ta đường đường là lão tổ của một gia tộc, lại có thể xuống cấpđến thế này? Chưa nói đến bị người ta cười nhạo, còn bị chó cười nhạo! Nhưng sau đó, lão ta nhìn hai cái đầu người trên cột cờ kia liền cảm thấy hơi đắc ý.
Đến cả tu sĩ Thái Thượng còn phải nhận lấy kết quả thế này, lão ta cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Lúc này, số lượng lớn tu sĩ đang tụ tập ở phương xa dường như muốn đi đến, nhưng lại không dám.
Nếu bọn họ khiến Sở Mặc hiểu lầm thả ra tấm lưới ánh sáng kia lần nữa, bọn họ cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm. Khi thấy Sở Mặc hiện ra, đám người kia liền rối lên, nhất là những đệ tử vốn thuộc về mười ba cổ tộc càng bất an trong lòng, sợ phải chiến đấu, thận trọng nhìn Sở Mặc.
Chỉ trong chốc lát, Sở Mặc đi đến trước mặt bọn họ, liếc mắt nhìn đám người đó nở một nụ cười ôn hòa:
- Các vị đạo hữu, xin chào.
Một câu thăm hỏi không có gì đặc biệt. Ngày thường những tu sĩ ở đây sẽ chẳng bao giờ cẩn thận tạc lòng tạc dạ. Nhưng vào lúc này, tất cả bọn họ đều rất xúc động, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc cũng đã thay đổi hoàn toàn khác. Sở công tử mạnh mẽ như thế, kinh diễm như thế, lại có thể bình dị gần gũi như này? Thật là không thể tin nổi! Bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ Sở công tử lại ân cần thăm hỏi bọn họ như thế.
- Sở công tử, xin chào!
- Ra mắt Sở công tử!
- Ra mắt Mặc công tử!
- Sở công tử có phong thái tuyệt thế, thật làm cho bọn ta hâm mộ không thôi!
- Sở công tử thật lợi hại, bọn ta tâm phục khẩu phục!
- Sở công tử, ta muốn sinh một đứa con cho người!
Một đám người lập tức nhìn về phía một người nữ tử dung nhan tuyệt thế. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, chắc là vì quá xúc động mới nói lên theo bản năng, sau đó mới chợt nhận ra nên ngượng ngùng. Nhưng thấy mọi người nhìn mình, nàng lại ra vẻ tao nhã nói một câu không có não:
- Chẳng lẽ các ngươi không muốn thế sao?
Lúc này, một người đàn ông yếu ớt nói:
- Dù chúng ta muốn thì cũng phải có năng lực đó mới có thể làmđược à!
Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó là một trận cười vang.
Không khí liền trở nên thư thái dễ thở hơn, trong lòng mọi người đều có thêm chút ấm áp.
Nghe tiếng và gặp mặt hoàn toàn là hai việc khác nhau. Lúc này, bọn họ đều sâu sắc cảm nhận được câu nói này.
Lúc trước, tin tức về Sở Mặc truyền ra nói rằng hắn là Sở công tử có một không hai của trăm vạn năm trước luân hồi trở về, để hủy diệt mọisinh linh trong Đông Phương cổ tộc, báo thù cho vương tộc bị tiêu diệt bất chấp mọi thủ đoạn tanh bẩn, nhưng mọi người có thể hiểu được vì sao Sở Mặc làm thế.