Một kích thân thể nát vụn, một kích trảm đôi nguyên thần!
Sức mạnh nguyên thần cường đại của Triệu Đế bị Thí Thiên thoáng cái đã cắn nuốt gần hết. Mãi đến lúc này, trong hư không mới bắt đầu truyền đến từng tiếng nổ ầm ầm.
Đó là âm thanh hư không sụp xuống do một kích của Triệu Đế gây ra. Âm thanh kia rất khủng bố, giống như là diệt thế vậy.
Nhưng Triệu Đế cũng đã tan thành mây khói, thân thể chết đi, đạo hạnh tiêu tan rồi.
Sau đó, tiếng Sở Mặc dùng tia sáng quất vào thân thể Triệu Đế cũng theo sau mà truyền ra. Thân hình Sở Mặc cũng đã biến mất khỏi nơi đó.
Người chỉ kém mỗi Thái Thượng, khi chống lại Sở công tử có một không hai đến một chiêu cũng không đỡ nổi.
Một cảnh này hoàn hoàn làm cho mọi người trong cổ tộc họ Triệu… hoàn toàn tuyệt vọng!
Ầm!
Một vầng hào quang phóng lên cao. Một Thái Thượng Cổ Tổ đã xuất thế!
Rầm rầm rầm!
Lại có ba tia sáng phóng lên cao. Ba vị Thái Thượng Cổ Tổ khác cũng đồng loạt xuất thế.
Trong nháy mắt khi bọn họ xuất thế, một tiếng nói đồng thời nổ tung trong tinh thần của bốn vị Thái thượng Cổ Tổ đó.
- Vô Lượng Thiên Tôn! Phụt!
Một gã Thái thượng Cổ Tổ yếu nhất liền phun ra một búng máu tươi lớn, rơi xuống đất làm núi non vô tận phía dưới bị hủy diệt!
Ba vị Thái Thượng Cổ Tổ khác cũng đều đau đớn đến mức kêu rên ra tiếng.
Một tên Thái Thượng Cổ Tổ nhịn không được ngửa mặt lên trời rống một tiếng bi phẫn:
- Thái Thượng Vô Cực… Ngươi không công bằng! Ngươi dựa vào cái gì mà ra tay can thiệp chuyện thế gian? Ba vị Thái Thượng Cổ Tổ khác cũng đều nhịn không được rống giận:
- Thái Thượng Vô Cực, có bản lĩnh thì hiện thân ra đây, chúng ta thà chết dưới chưởng của ngươi còn hơn bị ngươi ngấm ngầm tính toán thế này!
- Thái Thượng Vô Cực, ngươi làm thế không sợ bị trời phạt sao?
- Lão già kia, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp báo ứng! Báo ứng tàn khốc nhất! Ngươi không thể chạy trốn khỏi nó được đâu! Nhưng đáp lại bọn họ chỉ có đạo hiệu không ngừng trong biển tinh thần bọn họ.
Sau khi bốn gã Thái Thượng Cổ Tổ bị đạo hiệu đó tấn công, đừng nói là ra tay đánh chết Sở Mặc, đến cả thần trí… cũng bắt đầu hoa mắt ù tai. Nguyên thần của bọn họ… đều đã bị thương nặng.
Bọn họ từng âm thầm cười nhạo hai gã Cổ Tổ bên Đông Phương cổ tộc quá yếu ớt, lại không chịu nổi mấy đạo hiệu của Thái Thượng Vô Cực. Nhưng bây giờ bọn họ tự nếm trải cảm giác này mới hiểu được sự đau đớn của Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái lúc đó.
- A!
Một gã Thái Thượng Cổ Tổ phát điên bay thẳng đến chỗ Sở Mặc, gương mặt vô cùng vặn vẹo:
- Sở công tử, ngươi và Thái Thượng Vô Cực, Phật Đà Vô Lượng… Rồi sẽ gặp báo ứng, cả thế gian đều là kẻ địch của các ngươi, chết cũng không yên lành!
Răng rắc!
Một ánh sáng đỏ ngòm yêu dị hiện lên, đầu tên Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu đó liền rơi xuống. *Lời của tác giả:
Tình tiết gần đây nhất có hay không? Đã nghiền chưa? Những phần đặc sắc hơn còn ở đằng sau đấy!
Đây thật sự quá kinh khủng!
Thái Thượng Cổ Tổ lại gặp nạn lần nữa?? Bọn họ đều đã từng thống trị thế giới to lớn mênh mông vô tận này qua vô số kỷ nguyên, trải qua luân hồi chuyển thế nhưng vẫn luôn đứng trên đỉnh thế giới. Không người nào có thể làm bọn họ gặp nạn, bọn họ cũng vĩnh viễn không bao giờ ứng kiếp.
Tuy cần luân hồi, nhưng về cơ bản bọn họ là một bộ tộc sống mãi, bất tử bất diệt! Nhưng mà… Trước mặt Sở Mặc, thần thoại này cuối cùng lại bị phá vỡ!
Bộ tộc bất tử, bất diệt cuối cùng cũng có người phải chết!
Có thể, linh hồn của bọn họ vẫn có thể luân hồi, sau khi luân hồi dùng bản năng của linh hồn bọn họ mà tu luyện đến cảnh giới cực cao trong vũ trụ. Thậm chí đến một ngày, bọn họ có thể trở lại thế giới Thông đạo. Nhưng khi đó bọn họ cũng không còn là bọn họ lúc này nữa, cũng không phải là chúa tể của thế giới này nữa rồi!
Cái Sở Mặc phá vỡ là thần thoại chân chính! Đầu tên Thái Thượng Cổ Tổ đó bị Sở Mặc trấn áp, phong ấn, sau đó buộc bên hông. Hắn xông thẳng về phía người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư!
Qua một khoảng thời gian không tính là lâu, bên hông Sở Mặc đã có bốn cái đầu của bốn tên Thái Thượng Cổ Tổ, sau đó hắn bắt đầu đi đến vùng đất trong cổ tộc họ Triệu.
Từng tòa thành trống không tan thành mây khói dưới công kích của Sở Mặc! Cổ tộc họ Triệu từng huy hoàng trong bao nhiêu năm tháng bây giờ đã trở thành lịch sử.
Vô số đệ tử cổ tộc họ Triệu chạy khỏi quê hương họ đi về phương xa, điên cuồng chạy thục mạng giống như chó nhà có tang vậy.
Cả vùng lãnh thổ cổ tộc họ Triệu lúc này đã hóa thành một khu vực mênh mông không có bóng người.
Sở Mặc khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía phương Đông, lặng lẽ bái một cái. Hắn biết, không có sự trợ giúp của Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng, hắn không thể nào đánh bại những cổ tộc này thuận lợi như vậy. Nếu như mười ba cổ tộc không bị quấy nhiễu, bây giờ người bị đuổi chạy khắp nơi như chó nhà có tang chắc chắn là hắn.
Hơn nữa, hắn chắc chắn không có can đảm đàng hoàng đặt chân lên nơi phế tích vương tộc họ Sở.
Lúc này, trong lòng Sở Mặc bỗng có chút rung động. Hắn khẽ nhíu mày, bỏ qua ý định ban đầu muốn tiếp tục đánh cổ tộc họ Tào, quay về phía vương tộc họ Sở. Có người rất mạnh đã xâm phạm đến pháp trận!
Cũng chỉ có người tầm cỡ Thái Thượng mới xâm phạm pháp trận nơi phế tích vương tộc, chỉ có thể là để gây rắc rối cho Sở Mặc. Nếu như đó là sinh linh cấp Tổ cảnh, Sở Mặc sẽ không cảm ứng được gì cả. Bởi vì những pháp trận đó đủ để nổ chết những người xâm phạm thành mảnh vụn trong thời gian ngắn nhất!
Nhưng nếu là một vị Thái Thượng Cổ Tổ hoàn hảo không hao tổn thì sẽ không dễ dàng bị giết như vậy.
Ai sẽ xâm phạm tới đó ngay trong thời điểm hiện tại này? Lẽ nàobọn họ cho rằng chỉ cần không phải trực tiếp đối mặt với ta thì sẽ không bị Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà cảnh cáo? Cho nên mới nhắm đến người nhà của ta?
Trong lòng Sở Mặc cũng có chút gấp gáp.
Lúc này, trên đầu tường tòa thành mới trong vương tộc họ Sở, rất nhiều tu sĩ đều đang đứng ở đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng người đang liên tục xông trận, phá trận ở phía xa.
Người kia thật sự là rất mạnh mẽ! Pháp trận Sở Mặc bày mạnh đến đâu, tất cả bọn họ đều cảm giác được. Sinh linh cấp Tổ cảnh mà xông vào thì không hề có chút cơ hội chạy thoát. Kể cả cảnh giới Thái Thượng Cổ Tổ mà đi vào cũng không thể đi ra dễ dàng.