Bọn họ rốt cuộc đã hiểu tại sao mấy ngày trước sáu vị Thái thưởng Cổ Tổ yêu cầu bọn họ chia một phần ba tài phú cho Cổ Băng Băng. Thì ra … trong đây còn ẩn gấu nguyên nhân trọng đại như thế? Vào giờ khắc này, bọn họ cũng không biết là nên cảm kích ân nghĩa Sở Mặc không giết, hay là đau khổ thống hận Sở Mặc đến đây đòi nợ.
So sánh với nhau, bọn họ so với Đông Phương cổ tộc, Triệu thị cổ tộc quả thực là may mắn hơn nhiều. Thậm chí, bọn họ không cần xa xứ, rời xa quê hương đã sinh sống vô số năm.
Lãnh thổ Cổ Thần gia tộc hoàn toàn im lặng.
Lúc này, truyền đến một giọng nói già nua:
- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, nói hay lắm! Nếu đã là nhân quả, vậy hôm nay kết thúc đi. Tiếp theo, sáu thân ảnh già nua từ sáu hướng khác nhau bay ra.
Nhưng mà, chuyện đầu tiên sáu người làm không phải là tấn công Sở Mặc mà là bay thẳng lên trời cao, trên trời cao, chín tầng mây. Sau đó, đồng thời tấn công về phía hàng rào dày không thể nào đo được phía trên Thông đạo.
Một chiêu do sáu Cổ Tổ cảnh giới Thái thượng liên thủ rốt cuộc sẽ tạo thành sát thương như thế nào? Trước đây không ai biết. Càng không ai đích thân được thấy. Nhưng lúc này đây, Sở Mặc cuối cùng cũng cảm nhận được. Đó là một sức mạnh có thể làm cho thế gian vạn linh, tất cả đều run rẩy không dứt! Sức mạnh này, tuyệt đối có thể lay động cả thế giới Thông đạo!
Mắt thấy hàng rào kết giới không biết dày bao nhiêu, không ngờ lại bị đánh thành một thông đạo sâu không lường được. Sau đó, cả vòm trời, toàn bộ đều bị dư âm của một kích này làm sụp đổ diện tích lớn.
Sở Mặc mới hiểu được một ít từ ngọc giản kia nên bị kinh động tới. Hắn gần như chốc lát đã hiểu sáu tên Cổ Tổ Cổ Thần gia tộc muốn làm gì! Bọn họ muốn kinh động Người quan sát!
Quả thực là quá điên cuồng!
Bọn họ cố gắng dùng cách này, để thu hút “Đại Tổ” hiện thân!
Một khi chuyện đó xảy ra, cả thông đạo chắc chắn sẽ xảy ra tình thế hỗn loạn không thể đoán trước được!
Đối mặt với cái chết, sáu vị Thái thượng Cổ Tổ Cổ Thần gia tộc bọn họ còn lâu mới có được bình tĩnh như vậy. Bọn họ càng không thật sự ngồi chết ở đó. Bọn họ bây giờ thi triển đủ loại thủ đoạn, nhất định là muốn đồng quy vu tận! Đó cũng là giãy dụa sau cùng mà bọn họ có thể làm.
Ở ngoài Thông đạo.
Một không gian vô cùng mênh mông không biết đến.
Nơi đây, đang có ba thanh niên trẻ tuổi đứng đó. Hai nam một nữ. Bọn họ đang yên lặng đứng ở đó, trên người không có một chút khí tức. Gần như là đã đứng ở đó trăm triệu năm rồi. Nhưng mà khuôn mặt lại sống động như thật, trên người cũng không nhiễm một hạt bụi nào.
Nam trông rất anh tuấn phóng khoáng, mỗi người đều mặc chiến y, nữ thì tuyệt thế mỹ lệ, cũng mặc chiến y.
Vùng không gian vũ trụ này quá mênh mông, to lớn lại mỹ lệ. Trong không gian, ngân hà vô lượng, lóng lánh ánh sáng.
Bên cạnh ba người có một khối không khí mịt mù mông lung.
Khí này che phủ ngân hà vô tận, mênh mông quá mức, vô biên giới. Tản ra từng đợt sóng sinh mệnh mãnh liệt.
Trong lúc bất chợt, khối khí này nhẹ nhàng dao động. Ở giữa ba người, người đàn ông mặc chiến y mày đỏ tươi chợt mở hai mắt ra, nhìn không khí mông lung xung quanh. Sau đó, gã khẽ nhíu mày. Chậm rãi mở miệng. Thanh âm của gã nghe vào hoàn toàn không trẻ như bề ngoài của gã, nghe vào quả thực là quá già rồi. Giống như âm thanh truyền tới từ vạn cổ vậy.
- Bên kia... Có động tĩnh.
Lúc này, một nam một nữ khác cũng đồng thời mở hai mắt, toàn bộ đều nhìn về khối không khí to lớn kia.
Cô gái xinh đẹp tuyệt thế nói:
- Động tĩnh không nhỏ.
Ngoài ra, nam tử mặc chiến y màu đen vẻ mặt băng lãnh:
- Thật phiền.
- Đi một chuyến thôi!
Nam nhân có gương mặt anh tuấn mặc chiến y màu đỏ, nở nụ cười thản nhiên:
- Nói ra cũng đã rất lâu không đi đến đó. Nói không chừng đã có vật chất mới.
Nam tử mặc chiến y màu đen hờ hững nói:
- Ai đi?
Nữ tử nói:
- Ta đi cho.
- Được rồi, cẩn thận một chút, không nên trêu chọc hai vị kia.
Nam tử mặc chiến y màu đỏ nhắc nhở.
Trên mặt cô gái có vẻ xem thường:
- Ta trước giờ không cảm thấy hai vị kia có uy hiếp gì.
- Không nên xem thường, chỗ đó cũng không phải có thể tùy tiệntiến vào.
Nam tử mặc chiến y màu đỏ nói:
- Ở tình huống bình thường, triệu kỷ nguyên mở cửa lớn một lần. Chỉ có lúc đó, chúng ta mới có thể tùy ý đi vào, bọn họ cũng tùy ý đi ra, nhưng mà, lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào, hủy hoại văn minh của bọn họ. Bình thường chúng ta muốn đi vào nhất định phải tiêu hao năng lượng lớn. Trừ phi có thể ở đó lấy được vật chất mới. Nếu không thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
- Lần trước, ngươi không phải có lời sao?
Nữ tử từ tốn nói. Nam tử mặc chiến y màu đỏ lắc đầu:
- Cái loại kỳ ngộ này không dễ dàng đụng tới như vậy. Dù sao, ngươi cẩn thận một chút! Kỳ thực, ngày mở cửa lần sau cũng không còn xa. Ước đoán chỉ khoảng 1800 kỷ nguyên là tới. Cho nên, bên đó nếu như không có vấn đề quá lớn, ngươi cũng không cần ở lại lâu. Nếu không sẽ nhiễm nhân quả cực lớn.
Nữ tử nhíu nhíu mày, tựa như hơi không kiên nhẫn nhưng vẫn gật đầu:
- Ta biết rồi.
Nói xong, nàng bước lên một bước, thân hình trong nháy mắt đã hòavào trong khối không khí to lớn.
Nam tử mặc chiến y màu đen bỗng nhiên nói:
- Ta cảm thấy không ổn lắm.
Nam tử mặc chiến y màu đỏ cười cười:
- Suy nghĩ nhiều quá rồi, hai vị đó chỉ cần không ra tay thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Nhưng lỡ như bọn họ ra tay thì sao?
Nam tử mặc chiến y màu đen hỏi.
- Bọn họ chẳng lẽ không muốn giữ thế giới đó hay sao?
Nam tử mặc chiến y màu đỏ cười nhạt nói:
- Yên tâm, ta với bọn họ đã từng quen biết, sự từ bi của bọn họ hạn chế tất cả mọi thứ của bọn họ. Đem bản thân bọn họ hạn chế ở đó. Bọn họ sẽ không dễ mà ra tay đâu. Nếu không, lần trước là thế nào chứ? Ta không phải đi giết một người rất muốn nhảy ra sao? Lúc đó hai người bọn họ cũng chỉ là khuyên ta một câu? Sau đó không có bất kỳ động thái nào khác?
- Lỡ như?
Nam tử mặc đồ đen gần như vô cùng để ý vấn đề này, gã nhìn nam tử áo đỏ:
- Lỡ như lần này bọn họ thật sự ra tay can dự?
Nam tử mặc chiến y màu đỏ nhíu mày nhìn nam tử chiến y màu đen:
- Linh giác của ngươi xưa nay mạnh nhất, ngươi chẳng lẽ cảm ứng được gì?