Tên Thái Thượng Cổ Tổ giả điên loạn kia cười lạnh nói:
- Sở Mặc, ngươi đã nhìn thấy chưa? Đừng lãng phí sức lực làm gì! Chúng ta đã tìm được biện pháp đối phó với ngươi rồi!
Sở Mặc nhìn đám Thái Thượng Cổ Tổ vô liêm sỉ bên dưới, trong lòng cũng hơi sững sờ. Hắn thật sự không ngờ rằng sẽ có kết quả thế này. Nhưng ngay lập tức, trong lòng hắn dâng lên sự lo lắng mãnh liệt. Lòng thầm nghĩ, có khi nào Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn không?
Chuyện Sở Mặc biết đến cũng nhiều hơn những Thái Thượng Cổ Tổ này một chút. Hắn biết rằng bây giờ bên ngoài Thông đạo cũng không hề an bình. Cộng thêm Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y vẫn đang bị vây trong mộng cảnh, Sở Mặc lại càng nghi ngờ có khi nào người phụ nữ kia chết đi khiến cho nhóm người quan sát thẹn quá hóa giận? Một khi bọn họ thật sự tấn công đến thế giới Thông đạo này, Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng sẽ ứng phó kiểu gì cơ chứ?
Tuy rằng những người quan sát kia chắc chắn sẽ không tùy tiện ra tay, sợ sẽ phá hủy thế giới Thông đạo, nhưng vấn đề là… Nếu bọn họ tìm được biện pháp nào đó thì sao?
Dù sao, trước giờ hắn chưa từng biết thế giới bên ngoài thế giới Thông đạo là như thế nào, càng không biết phía trên cả những người quan sát kia liệu có những tầng lớp cao hơn hay không. Dù rằng hai vị tồn tại tối cao Phật Đà Vô Lượng và Thái Thượng Vô Cực này đã làm cho người ta cảm thấy khó tin lắm rồi. Nhưng thế gian này, chắc gì không có tồn tại mạnh hơn nữa?
Nếu như… Thật sự bọn họ cùng sống bên trong thân thể một vị Cổ Thần, như thế, trên đời nhất định sẽ tồn tại sinh linh đạt đến cấp bậc cao hơn nữa.
Có rất nhiều chuyện, chắc chắn dù là Thái Thượng hay Phật Đà cũng chưa chắc đã có thể hoàn toàn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Nếu không… Bọn họ cũng sẽ không có nhiều chuyện phải bất đắc dĩ như vậy. Trong lòng tuy đang suy nghĩ, Sở Mặc vẫn không hề biến sắc mặt, lạnh lùng nhìn sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ kia:
- Đã tìm được biện pháp đối phó với ta? Thật đáng chê cười mà. Các ngươi đã bằng lòng làm con rùa đen rụt đầu ở trong này, vậy ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi vậy.
Nói rồi Sở Mặc không chút hoang mang bố trí một pháp trận.
Thật sự là không có chút hoang mang nào cả. Thậm chí tốc độ của hắn cũng vô cùng chậm rãi. Mỗi động tác hắn làm, ai cũng có thể thấy rõ mồn một.
- Tên tiểu súc sinh kia, ngươi lại muốn làm gì nữa?
Tên Thái Thượng lão tổ đã điên cuồng giết chết chính con cháu mình cau mày nhìn Sở Mặc đang bày binh bố trận, trên mặt ra vẻ giễu cợt:
- Chẳng lẽ ngươi muốn bố trí trận thế giết chúng ta? Thật ngây thơ mà!
Sở Mặc cũng không thèm nhìn bọn họ, vẫn như trước không hề hoang mang, tiếp tục bày binh bố trận.
Tài nguyên trên người hắn, trước khi rời đi hắn đã để lại cho Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y rất nhiều. Nhưng những năm gần đây, chiến lợi phẩm thật sự rất phong phú, dù một ngàn vạn năm chưa chắc hắn đãdùng cho hết!
Cổ tộc trong Thông đạo quá giàu có. Tài nguyên của bọn họ phong phú đến mức làm cho Sở Mặc cảm thấy khiếp sợ đến mức chết lặng.
Đáng cười là, trong quá trình Sở Mặc bày trận lại có số lớn con cháu hậu duệ gia tộc Hàn Băng trợ giúp Sở Mặc, mang đến đủ loại tài liệu trân quý để bày trận!
Sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ ngồi ở trong tức giận đến mức chửi ầm lên.
- Đám súc sinh không có lương tâm nhà các ngươi! Năm đó lẽ ra ta không nên tạo ra gia tộc này làm gì mà!
- Các ngươi đang phản bội tổ tiên, phản bội lại gia tộc đấy! Các ngươi sẽ không ai được chết yên lành đâu!
- Các ngươi làm thế không cảm thấy… Lương tâm cắn rứt sao? Đi giúp bên ngoài mưu hại lão tổ của mình?
Hậu duệ của gia tộc Hàn Băng không ai nói gì, luôn giữ im lặng. Sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ đã từng là người bọn họ tôn kính nhất trong lòng, cũng từng là thần tượng cao nhất của bọn họ. Trong lòng bọn họ, sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ kia từng luôn là một tồn tại như thần vậy.
Nhưng ngày hôm nay, ảo giác đó… đã tan vỡ rồi!
Từ khi tên Cổ Tổ kia bắt đầu ra tay sát hại chính hậu duệ của mình, thì nó đã tan vỡ hoàn toàn.
Bọn họ có thể vì gia tộc, vì tổ tiên mà chịu chết. Nhưng bọn họ không thể chịu đựng được phương pháp chết trong bị động thế này!
Cho nên, bọn họ chỉ hận Sở Mặc không thể nhanh nhanh chóng chóng giết phắt sáu tên Thái Thượng Cổ Tổ này một chút. Bọn họ chếtđi thì gia tộc Hàn Băng mới yên bình được.
Trận pháp này, Sở Mặc phải dùng đến thời gian ba năm mới bố trí xong.
Đó còn là do được số lớn hậu duệ gia tộc Hàn Băng trợ giúp mới hoàn thành được. Nếu không, chỉ với một mình Sở Mặc, ít nhất cũng phải mất thời gian mười năm trở lên mới có thể bày nên pháp trận này.
Đó là một tòa khốn trận! Chỉ dùng để vây khốn!
Nó không có chút lực sát thương nào cả. Chỉ có thể bắt nhốt sinhlinh ở bên trong!
Nhưng thế... cũng đã đủ!
Tòa khốn trận này ít nhất cũng có thể cản trở sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ cả năm trăm năm!
Kể cả bọn họ có điên cuồng công kích pháp trận đi nữa, nếu muốn đi ra ngoài... Ít nhất cũng phải tốn năm trăm năm.
Cho nên, khi hoàn thành tòa pháp trận, Sở Mặc liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói với hậu duệ gia tộc Hàn Băng:
- Ân oán năm xưa, từ nay xóa bỏ. Trong vòng năm trăm năm, ta sẽ quay trở về đây lấy đầu sáu tên cẩu tặc này!
Những thế hệ trẻ của gia tộc Hàn Băng đều thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, trong lòng rất biết ơn Sở Mặc, đồng thời cũng hy vọng trong lòng rằng Sở Mặc có thể mau chóng trở về giải quyết sáu tên ác ma này!
Quách Xương mang Quách phu nhân rời đi, Sở Mặc cũng không biết bọn họ đi đâu. Hắn từng mời bọn họ đến với vương tộc họ Sở, nhưng bọn họ từ chối. Con gái chết đối với bọn họ thật sự là một đả kích quá lớn, bọn họ muốn tìm một nơi không có người, cũng không ai tìm ra được để yên lặng chữa vết thương lòng. Sở Mặc cũng có chút bồi hồi. Quách Dao Dao là một cô gái tốt, đáng tiếc, nàng lại không có được một tổ tiên tốt.
Khi Sở Mặc đi đến gia tộc Lạc Thủy, sáu gã Thái Thượng lão tổ bên gia tộc Lạc Thủy đã ung dung bố trí xong xuôi một pháp trận phòng ngực, sau đó lẳng lặng ngồi bên trong pháp trận, bế quan, tu luyện.
Bọn họ may là còn khá hơn sáu lão cẩu kia một chút, chưa làm ra loại chuyện tru diệt hậu duệ, thu thập huyết khí. Nhưng bọn họ cũng đã dùng hết hơn nửa số tài nguyên của gia tộc!
Pháp trận phòng ngực này đã được hoàn thành xong xuôi, dù Sở Mặccó tốn một ngàn năm cũng chưa chắc có thể đánh hạ nổi!