- Nhất định có thể! Đáng tiếc…Giao lưu giữa ba người dùng thần niệm, rất nhanh.
Lúc này, thời gian và không gian trên trời cao bỗng như bị đọng lại vậy.
Điều này khiến những người bên dưới cùng kinh ngạc.
Bởi vì theo cấp bậc như tổ cảnh, chiến đấu như vậy nên kết thúc rồi mới đúng. Chính cự phách tổ cảnh, giết ba tổ cảnh… có mạnh hơn nữa cũng không làm gì được với sự đối lập khác xa này.
Nhìn sang bên kia, ông tổ họ Khương, lão Đằng, Sở Sở… còn đangxông về hướng Ma Quân, nhưng như là bị đông lại trong không trung vậy.
Tên Hàn Tiếu kia thì dường như đang muốn lao tới chỗ lão Đằng, bởi vì y là người yếu nhất bên đó.
- Vô sỉ!
Trong lòng rất nhiều người đều sinh ra ý niệm như vậy. Nhưng họ lập tức thấy kinh hãi không hiểu: Vì sao nhiều cự phách tổ cảnh như vậy đều như đang bị đông trong không gian thế? Vì sao họ lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào? Xảy ra chuyện gì rồi?
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, không sao hiểu nổi hiện tượng như vậy.
Rõ ràng là một đám cự phách tổ cảnh đang chiến đấu kịch liệt, quả là sắp đánh nát cả vòm trời này rồi. Nếu không phải chỗ hoàng thành có một trận pháp, sợ là cả hoàng thành đã bị đánh tan hoang rồi. Đây là một đám cự phách tổ cảnh cố ý chiến đấu trên trời cao. Hai bên đều không muốn đánh hỏng thế giới này. Nếu không cả La Thiên Tiên Vực đều sẽ tổn hại nặng nề!
Trong tình hình như vậy, tất cả bọn họ lại đột nhiên đơ ra như tượng, không hề nhúc nhích giữ nguyên một động tác!
Ai… mới có năng lực này?
Chẳng lẽ là… xuất hiện thái thượng?
Trong truyền thuyết, thái thượng đã biến mất vô số năm, còn có truyền thuyết, thái thượng hóa thành đạo trời vô thượng… chẳng lẽ nói, vị thái thượng đã hóa thành thiên đạo vô thượng kia ngứa mắt rồi? Không muốn thấy đám cự phách tổ cảnh đó đánh hỏng thế giới này?
Lúc này, một bóng người chậm rãi đi từ trời cao vô tận tới. Khi thấy vị này, trong nháy mắt, vô số người… đều sợ ngây ra!
Bọn họ trợn to mắt, trong con ngươi tràn ngập vẻ không dám tin.
Bóng người này… sao quen mắt đến vậy? Sao… giống một người đến vậy?
Nhất là vợ chồng hai người Cơ Thanh Vũ cùng Sở Thiên Cơ thực sự chấn động tới gần như tắt tiếng. Kích động đến rơi nước mắt. Thậm chí bọn họ còn không thể tin được đây là thật, cho rằng phải chăng bản thân đã hoa mắt? Làm sao hắn có thể trở về? Làm sao hắn lại có cảnh giới này?
Có thể phong ấn tất cả cự phách tổ cảnh trong thời gian khoảnh khắc, năng lực này chỉ có thái thượng!
Khương Thải Nguyệt lẩm bẩm nói:
- Thật không ngờ, cuộc đời này vậy mà còn có thể gặp lại hắn? Ta hoa mắt ư?
Tử Đạo, Lưu Vân Phong đều trợn mắt há hốc miệng, sự quen thuộc của họ với Sở Mặc cũng không kém hơn người làm cha mẹ như Sở Thiên Cơ cùng Cơ Thanh Vũ. Nhưng lúc này, bọn họ cũng đều kích động giống nhau, cùng không dám tin tưởng. Người kia, thực sự là Sở Mặc sao? Đúng là huynh đệ của họ? Đây… là thật? Không phải ảo giác?
Cơ Khải đã trở thành đế vương đương đại trong hoàng thành, còn có vương gia Cơ Thánh, vị cữu cữu ruột thoái vị của Sở Mặc, còn rất rất nhiều người đều nhìn bóng người trên bầu trời với vẻ mặt nghi hoặc. Trong mắt họ, đều là vẻ không thể tin nổi.
Người mà họ cho rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại được nữa, lại trở về được? Hơn nữa… còn trở về bằng phương thức như vậy! Bức họa Sở Mặc đã sớm được treo vào Công Huân đường trong hoàng tộc La Thiên. Cho nên, dù là người năm xưa không biết hắn, thấy gương mặt anh tuấn kia nháy mắt cũng sẽ biết người này là ai.
Sở Mặc vậy mà đã trở về!
Hắn thực sự đã trở về!
- Đây là thật… không phải ảo giác.
Trên mặt Cơ Thanh Vũ chảy dài hai hàng lệ, yếu ớt nói.
Sở Thiên Cơ ra sức gật đầu, vành mắt y cũng hơi hồng, nắm chặt tay, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử tốt, tiểu tử thối này… vậy mới được chứ, thực sự phải vậy mới được chứ!
Sở Mặc cứ như vậy, thong dong bước từ trên trời cao tới. Sau đó, hắn đi tới bên cạnh Ma Quân.
Lúc này, cảm giác trong lòng những cự phách tổ cảnh kia hoàn toàn là hai thái cực!
Đám cự phách tổ cảnh bên Hàn Tiếu thì cảm tháy như có hàng ngàn con Đại Công Kê đang phi loạn trong đầu, móng vuốt đạp lên não họ, bạch bạch bạch…
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, thời khắc mấu chốt thế này mà cũng đột nhiên xuất hiện người như thế!
Thanh niên tóc trắng này là ai? Sao hắn lại có thể mạnh đến mức này?
Bên La Thiên Tiên Vực từng có một vị thái thượng, nhưng không phải vị kia đã sớm rời đi rồi sao? Hơn nữa, theo một vài cách nói, dù là vị thái thượng kia chẳng qua cũng chỉ là một phân thân mà thôi! Rốt cuộc thanh niên tóc trắng kia là ai? Hắn muốn làm gì? Hắn ở phe nào?
Những ý tưởng này dâng lên trong lòng bọn Hàn Tiếu.
Làm họ có cảm giác như muốn phát điên.
Trong mắt Ma Quân cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Trong nụ cười tràn ngập sung sướng.
Mặc dù không nói chuyện cũng không di chuyển được, nhưng ánh mắt Ma Quân đã giúp truyền lại niềm vui trong lòng y: Tiểu tử tốt! Sở Mặc nhẹ nhàng vung tay về hướng Ma Quân.
Trong nháy mắt Ma Quân đã có thể cử động!
Trong không gian bị giam cầm cả thời gian này, y trực tiếp khôi phục tự do!
- Ha ha ha ha!
Ma Quân cười vang ầm ỹ, đi tới, hung hăng… ôm chầm lấy Sở Mặc.
- Tiểu tử thối, ta còn nghĩ là sẽ không còn được gặp lại người nữachứ!
- Sự phụ, dù bao lâu ta cũng sẽ trở lại.
Sở Mặc nói, rồi phất tay về hướng Sở lão và nữ đế Phiêu Linh.
Bọn họ cũng khôi phục tự do trong nháy mắt.
Sở lão vui mừng nhìn Sở Mặc:
- Vậy mới được chứ!
Nữ đế Phiêu Linh nhìn Sở Mặc đầy hứng thú:
- Ái dà, đây chính là thái thượng sao? Nhìn thấy người sống rồi, lát nữa đừng chạy mất đấy nhé.
Sở Mặc:
- …
Tiếp theo, ông tổ nhà họ Khương, lão đế vương, Sở Sở, lão Đằng… những người
này lần lượt đều được Sở Mặc giải phong ấn.
Những người này đều kích động tới không nói ra lời.
Nhất là Sở Sở, nàng ngơ ngác nhìn thanh niên tóc trắng này, sự rung động chân chính tới từ trong linh hồn, làm mắt nàng ầng ậc nước. Khôngcần hỏi, nàng cũng biết, thanh niên tóc trắng trước mắt này chính là vị ca ca mà bao nhiêu năm nay vẫn luôn miệng nhắc tới!
Ca ca ruột thịt!
- Ca!
Sở Sở kêu một tiếng, trực tiếp nhào vào trong lòng Sở Mặc.
Tình thân cốt nhục, linh hồn liên hệ. Loại tình thân này… căn bản không cần làm quen.
Sở Mặc nhìn gương mặt Sở Sở, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.