Trong giới tu hành, thực lực đứng đầu. Cũng như hai đứa con của SởMặc vậy, bọn họ vẫn còn rất trẻ, nhưng cảnh giới đã rất cao, không cần dựa dẫm vào người cha Sở Mặc này, tự thân bọn họ cũng đã đủ tung hoành riêng một vùng trời,
Sở Sở lớn hôm nay cũng rất đẹp, thân khoác áo màu đỏ tươi, đầu đội mũ phượng, trên mặt tràn đầy vui cười.
Toàn lãnh thổ vương tộc họ Sở tràn ngập sự hân hoan cười nói.
Trong bữa tiệc, từng có một vị Thái Thượng Cổ Tổ thử dò xét Sở Mặc xem xem hắn sẽ xử lý sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy ra sao. Sở Mặc chỉ cười cười, sau đó đứng lên, dẫn đám Thái Thượng Cổ Tổ đó đi tới vùng cấm địa của vương tộc họ Sở. Nơi đó có một vùng rộng lớn cắm đầy cột cờ, mỗi một cột đều treo ở trên một cái đầu người.
Đám Thái Thượng Cổ Tổ nhìn thấy xong, tất cả đều im lặng không ai nói một lời, xem chừng đã hiểu suy nghĩ của Sở Mặc.
Đúng là có vài mối thù không có cách nào có thể hóa giải nổi.
Nhìn những người từng là Thái Thượng Cổ Tổ oai phong một cõi, nắm giữ cả thế giới Thông đạo trong tay, giờ đây chỉ còn lại cái đầu giữ được tu vi Tổ cảnh, bị treo trên cột cờ, bọn họ cũng có chút buồn bã.
- Nhân quả thật sự lợi hại..!
Một người Thái Thượng Cổ Tổ nhịn không được phải thở dài.
Đám Thái Thượng Cổ Tổ bị treo trên cột cờ từ rất nhiều năm, trải qua rất nhiều năm tịch mịch, giờ đây bỗng dưng bị một đám Thái Thượng Cổ Tổ vây quanh, ai cũng trưng ra sự sửng sốt.
Đông Phương Vân Lạc nhìn Sở Mặc hỏi:
- Hôm nay là ngày gì vậy? Sao có nhiều bạn cũ tới thế?
- Muội muội ta hôm nay tổ chức đại hôn.
Sở Mặc nói. Đông Phương Vân Lạc liền nói:
- Ngày vui lớn như này, chúng ta có thể đặt ra một yêu cầu hay không?
Sở Mặc nhìn y một cái:
- Nếu không quá đáng thì còn xem xét.
Đông Phương Vân Lạc thành thật nói:
- Để chúng ta thống khoái một chút đi! Không lừa ngươi làm gì, đám Thái Thượng Cổ Tổ chúng ta thật ra đều đã chuẩn bị sẵn đường lui, nhưng nếu chúng ta chưa chết thì những chuẩn bị đó cũng chưa thể khởi động. Những đường lui đã chuẩn bị đó căn bản không hình thành nổichút uy hiếp nào với Sở công tử ngài đâu.
Sở Mặc nói:
- Vẫn chưa tới lúc.
Những đường lui đó thật sự không có chút uy hiếp nào chắc?
Sở Mặc tất nhiên là không tin.
Đã bước được chân vào Thái Thượng, chỉ cần một giọt máu tươi cũng đã đủ để tái sinh rồi, hon nữa còn bao hàm lại đầy đủ trí nhớ trước, dù sau khi tái sinh sẽ không nhớ nổi vì sao bản thể mình lại chết đi, nhưng chuyện này còn tính là bí mật ở thế giới Thông đạo này chắc? Vì thế, Sở Mặc sẽ không mạo hiểm.
Đông Phương Vân Lạc cười hắc hắc. Y sớm biết không gạt được Sở Mặc, nhưng chưa thử một lần thì y vẫn không cam lòng.
Đám Thái Thượng Cổ Tổ Sở Mặc mang tới đều không có quan hệ gì với mười ba cổ tộc trước đây, vì thế, tuy trong lòng cảm khái bao nhiêu cũng không ai trao đổi linh tinh gì với bọn họ.
Bọn họ cũng hiểu, ý Sở Mặc muốn biểu đạt khi dẫn bọn họ tới nơi này, thứ nhất là chứng minh rằng hắn chắc chắn không buông tha sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy, không sớm thì muộn, đầu của bọnhọ cũng sẽ bị treo ở đây. Thứ hai, thật ra cũng là một lời nhắc nhở dành cho bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không phản cảm vì hành động này của Sở Mặc. Sở Mặc ngày hôm nay thật sự có tư cách làm như vậy, dù Sở Mặc không dẫn bọn họ tới nơi này, bọn họ cũng sẽ không làm chuyện gì chọc đến Sở Mặc.
Vua của Thông đạo cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Sau đó, Sở Mặc dẫn đám người trở lại tiệc rượu. Nhưng mới uống vài chén rượu, Sở Mặc còn chưa kịp tìm cố nhân thân thiết, trong đầu đã nhận được một truyền âm thần bí,
Sắc mặt của hắn liền trở nên căng thẳng.
Hắn đứng lên, cáo lỗi với đám người xung quanh rồi sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi.
Không lâu sau đó, ở dải đất biên giới vương tộc họ Sở, Sở Mặc nhìn thấy một người. Người đó xem mặt thì vô cùng trẻ tuổi, cũng làn người cực kỳ anh tuấn. Người đàn ông này toàn thân khoác đồ trắng, đầu đội đồ màu vàng kim, trong mắt ánh lên vẻ nhu thuận. Y cực kỳ khôi ngô, có đôi mắt có thần thái linh động, cũng là loại hình mà cô gái nào nhìn thấy cũng choáng ngợp không thể nhúc nhích nổi.
Y thấy Sở Mặc liền mỉm cười một cái:
- Đánh bạo mời ngươi đi theo ta chút. Tha lỗi cho ta.
Trong lòng Sở Mặc cực kỳ thận trọng. Hắn biết rõ thân phận người này, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc nhàn nhạt. Khí tràng trên người hắn cũng tương đối ổn định, hắn nhìn người trẻ tuổi trước mắt, khách khách sáo sáo hỏi:
- Xin hỏi.. Ừm, các hạ là..?
Người thanh niên mỉm cười nhìn Sở Mặc:
- Ta tên Bốc Đông, là người ở bên ngoài thế giới Thông đạo. Hai chúng ta là người thẳng thắn, đừng nói chuyện vòng vo nữa làm gì. Ngươi vốn là vua của Thông đạo này, còn không phải vẫn luôn một mực tìm kiếm tung tích của ta hay sao?
Sở Mặc đầu tiên còn hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền cười ha hả:
- Ngài nói giỡn cũng hay thật đấy. Ta cũng đâu có nhận ra ngài, sao ngài lại nói thế chứ?
Ngoài miệng thì thế, trong lòng hắn lúc này lại nổi lên mấy phần gợn sóng. Không ngờ người này lại nhạy cảm đến thế, vẫn biết ta luôn một mực tìm kiếm tung tích của y.
Bốc Đông đầu tiên thở dài một hơi, vẫn duy trì vẻ mặt tao nhã, mỉm cười nói:
- Ngươi vẫn có ý định cảnh giác với ta cũng là điều rất bình thường. Nếu là ta, ta cũng thế thôi. Nhưng ta có thể khẳng định với ngươi, ta đếnđây cũng không muốn gây phiền toái gì đâu, cũng không có ác ý gì với ngươi cả. Lần này ta gặp ngươi chỉ vì ta có chút tò mò với ngươi mà thôi.
Sở Mặc nhìn Bốc Đông, không nói gì.
Bốc Đông lại nói tiếp:
- Ta chỉ tò mò, ngươi là ngườ như thế nào mà lại có thể khiến cho hai vị đại năng đã canh giữ Thông đạo nhiều năm như vậy giờ không tiếc phải trở mặt với Bạch Y và Hồng Y, thậm chí còn bày nên tấm màn trời này để bảo vệ. Trong lòng Sở Mặc liền có phần chấn động. Hắn thoáng cái đã biết hai người Bốc Đông nhắc tới là ai.
Chắc chắn là Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng!
Lẽ nào năm xưa bọn họ rời khỏi thế giới Thông đạo, không tiếc phỉa khai chiến với bọn họ, vậy mà lại vì bản thân mình sao chứ?
Trong lòng Sở Mặc cực kỳ rung động, đồng thời cũng xuất hiện sự cảm động mãnh liệt.
Hắn cũng đã biết Bạch Y và Hồng Y trong lời Bốc Đông nói là ai. Bởi vì năm đó, trong biển tinh thần của hắn, lúc Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng từ biệt hắn, hắn đã từng thấy hình ảnh bọn họ chiến đấu.