Đó chính là nàng có thể tiến hành kết nối… với thiên cung!
Loại năng lực này thật quá mức kinh khủng!
Ngay cả ở nơi vĩnh hằng này, loại năng lực như thế cũng làm lòng người thấy sợ hãi. Bởi vì… cái này quả thật quá mức không tưởng tượng nổi.
Những chữ khắc trên đồ vật, trên tảng đá, trên mái hiên, thậm chí trên mái ngói cư nhiên là có sinh mạng? Cho dù là tu sĩ cảnh giới Đại Tổ cũng sẽ không nghĩ như thế.
Bọn họ đều biết những chữ khắc này rất bất phàm, vô cùng bất phàm, bởi vì một khi chữ khắc này sáng lên, cho dù bọn họ liều mạng công kích cũng không thể đánh tan lực lượng tản ra từ trên những chữ khắc trên đồ vật này.
Sau khi chữ khắc trên đồ vật sáng lên, phòng ngự gần như vô địch! Không phải gần như vô địch mà là vô địch thật sự!
Không ai có thể công phá!
Nếu nói với họ những chữ khắc trên đồ vật đều có sinh mạng, có tư tưởng của mình, có ý thức độc lập, bọn họ không tin. Chỉ là một ít hoa văn cổ xưa mang theo phép tắc mà thôi, tại sao có thể có sinh mệnh chứ? Đây không phải là gạt người sao?
Nhưng Từ Thi Nghiên lại có thể câu thông với những chữ khắc trên đồ vật này.
Nàng thậm chí không biết vì sao mình có loại năng lực này, khi nàng vừa mới có ký ức, bắt đầu học tập cũng cảm giác được những chữ khắc trên đồ vật này rất thân thiết, giống như là thân nhân đang kêu gọi nàng.
Lúc mới đầu nàng rất sợ, cảm thấy rất sợ hãi, nhưng những chữ khắc trên đồ vật đều tận lực thoải mái nói cho nàng biết, không cần phải sợ, chúng ta sẽ không làm thương tổn ngươi.
Dần dần Từ Thi Nghiên trở thành bằng hữu với những chữ khắc trên đồ vật, sau lại trở thành bằng hữu tốt.
Nàng có thể biết rất rõ về bản tính, tính khí của những chữ khắc này cũng như chúng thích gì.
Nói ví dụ như những chữ khắc trên vách tường bên ngoài tẩm cung của nàng rất thích nghe chuyện xưa, các loại chuyện xưa đều thích. Mỗi lần nàng cầm một quyển sách lẳng lặng ngồi bên tường đọc chuyện xưa, những chữ khắc này sẽ vô cùng sung sướng.
Hay như những chữ khắc trên vách tường bên ngoài rất thích nghe tiếng nhạc. Từ Thi Nghiên đã từng nỗ lực kể cho chúng nghe chuyện xưa, nhưng chúng không có hứng thú lắm. Ngược lại khi Từ Thi Nghiên thuận miệng hát một ca khúc, những chữ khắc này lại vô cùng hài lòng.
Theo tiểu cô nương dần dần lớn lên, Từ Thi Nghiên thích đọc sách sau khi đọc vô số điển tịch cổ xưa, rốt cục sinh ra một loại phỏng đoán.
- Ta chẳng lẽ… không thuộc về thế giới này?
- Vì sao ta luôn cảm thấy mình không hợp với thế giới này?
Lúc đó nàng đã từ hỏi phụ thân một lần, cung chủ của Thiên Cung. Nhưng cung chủ lại trực tiếp nổi giận, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất cung chủ phát hỏa trước mặt Từ Thi Nghiên.
- Ta và con đều là người được sanh ra ở trên thế giới Cổ Thần, con không thuộc về thế giới này thì thuộc về nơi nào?
Sau đó Từ Thi Nghiên liền an tĩnh lại, nhưng loại nghi hoặc sâu trong lòng này lại không vì phụ thân môt lần nổi giận cùng răn dạy mà dừng lại, ngược lại còn nhiều hơn.
Nàng vẫn luôn rất muốn tới thư phòng của phụ thân nghiệm chứng một phen, muốn giải đáp nghi ngờ trong lòng. Nhưng cung chủ Thiên Cung từ trước tới nay chưa từng rời đi nửa bước, vẫn mãi ở trong tẩm cung.
Lần này hắn lại ra ngoài, có thể hắn cảm thấy đã qua lâu như thế, Từ Thi Nghiên hẳn là đã sớm quên mất chút hiếu kỳ lúc bé. Cho nên hắn cũng không phong ấn thư phòng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Từ Thi Nghiên chẳng những vào thư phòng của hắn, hơn nữa còn lật nhìn một bộ điển tịch vô cùng trọng yếu của hắn. Bộ điển tịch này, trong mắt cung chủ Thiên Cung, trên đời này ngoại trừ chủ điện Vĩnh Hằng, vương Bốc Hư Dược của vương triều Bốc thị cùng người đứng đầu vĩnh hằng ra, không ai có thể xem hiểu.
Hắn khinh thường!
Từ Thi Nghiên lại có thể dễ dàng đọc hiểu chữ khắc trong điển tịch, hơn nữa còn có thể theo chân chúng nó tiến hành giao lưu.
Loại năng lực kia chỉ có sinh linh cao cấp nhất trong tứ đại Giới mới có thể.
Bộ điển tịch Từ Thi Nghiên nhìn tên là lịch sử Tứ Đại Giới.
Nhìn qua rất mỏng, chỉ có một tí tẹo nội dung, nhưng trên thực tế ở giữa chữ khắc lại bao hàm toàn diện, nhất định chính là một bộ bách khoa toàn thư của tứ đại Giới!
Cho nên Từ Thi Nghiên lập tức thu được rất nhiều tin tức.
Sau đó nàng biết rõ về thân thế của mình.
Nàng là một sinh linh tới từ tứ đại Giới, cụ thể là hài tử của ai nàng không biết, nhưng nàng rất rõ mình cũng không phải là người. Huyết dịch, gân cốt cùng mọi thứ trong thân thể… tất cả đều là do quy luật ngưng tụ ra!
Tiên hoạt nhìn như không gì sánh được, ngón tay dùng đao cắt cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ cảm giác đau. Đó là bởi vì thân thể của nàng bị một lực lượng quy luật đặc thù phong ấn!
- Ta là ai? Phụ thân… vì sao lại đem ta tới nơi này?
- Bọn họ ở chỗ này rốt cục là muốn làm gì?
Từ Thi Nghiên rất hoang mang, cũng rất mờ mịt, nàng thậm chí không biết mình phải làm như thế nào.
Nàng sinh sống ở nơi này quá lâu, thế cho nên nàng cũng biến mình trở thành một người có bản lĩnh đặc thù. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình có chênh lệch với nhân loại như thế.
Ở trong lịch sử tứ đại Giới, nàng nhìn thấy rất nhiều giới thiệu về loài người.
- Âm hiểm, giả dối, dơ bẩn, ô uế, cấp thấp, ác liệt, tàn nhẫn…
Hầu như tất cả hình dung xấu xa nàng có thể nhìn thấy được trong lịch sử tứ đại Giới khi giới thiệu về loài người.
Dựa theo những thứ nói tronglịch sử tứ đại Giới, nhân loại quả thực không nên tồn
tại ở trên thế gian này, nên bị tiêu diệt.
- Tại sao lại như thế? Vì sao nhân loại ta tiếp xúc cũng không phải như thế? Trong số bọn họ đích thật là có người xấu, cũng có một số người tồn tại như vậy hoặc có thể gọi là khuyết điểm. Đây không phải là bình thường sao? Vì sao tronglịch sử tứ đại Giới lại hình dung về nhân loại như thế? Chẳng lẽ nói sinh được gọi là cao cấp trong lịch sử tứ đại Giới lại không có một chút tỳ vết nào sao?
Từ Thi Nghiên vô cùng mờ mịt, nàng rất hoang mang.
Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, phụ thân của nàng, cung chủ Thiên Cung cũng không phải là một sinh linh hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Đúng vậy, căn cứ vào lịch sử tứ đại Giới này, căn cứ vào những chữ khắc khắp nơi trong Thiên Cung, nàng biết cha của mình nhất định không phải nhân loại!