Vu Hồng xem hồi lâu rốt cục có thể xác định tên lão tổ tu sĩ bỏ túi này đang ở đó dạy Sở Mặc.
Mặc dù cách thức dạy dỗ này còn có cái miệng ác độc kia đều quá đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận phương thức này làm cho Sở Mặc đang nhanh chóng trưởng thành cùng tiến bộ.
Nhìn đến mức ngay cả Vu Hồng cũng có phần ghen tỵ.
Trong lòng gã hận gã không phải người bị dạy dỗ kia!
Bởi vì chỉ có đối mặt với đối thủ như thế, chỉ có người thật sự biết khuyết điểm của mình là gì thì mới thật sự hiểu được khuyết điểm của mình ở đâu.
Nếu không phải thế, dựa vào chính mình, muốn tìm ra những thứ đó dường như vĩnh viễn không thể.
Điều đó không phải là nói ngươi gặp phải một đối thủ cường đại liền cứ thế mà lộ khuyết điểm ra.
Đối thủ cường đại đến mức không thể chống nổi bình thường thì chỉ có thể lấy phương thức tấn công sấm vang chớp giật, kết quả là mất cả mạng.
Bọn họ mà biết được nhược điểm của ngươi thì sẽ lợi dụng những thứ đó để triển khai chiêu tuyệt sát với ngươi.
Nhưng Vu Hồng cũng biết nếu như đổi thành mình, sợ rằng càng lộ ra nhiều nhược điểm hơn! Hơn nữa căn bản không thể giống như Sở Mặc, trong thời gian ngắn như thế đã có tiến bộ và trưởng thành nhanh như thế.
Con người quý ở cái tự biết mình, điểm đó Vu Hồng vô cùng ưu tú. Gã đặc biệt tự biết mình.
Nhìn Sở Mặc, Vu Hồng thầm nghĩ: Không hổ là chân giả trên thế giới thân thể cổ thần. Từ trăm vạn sinh linh mới sinh ra được một người.... quả thực là một người ưu tú nhất.
Lúc này Sở Mặc ít nhiều đã hiểu dụng ý của lão giả, nhưng đứng ở góc độ và lập trường của hắn cũng không dám xác định chuyện này.
Bởi vì... công kích của lão giả thật sự quá ác liệt. Trong thân thể hắn đã phải chịu thương tổn rất lớn.
Tuy là hắn đang không ngừng hoàn thiện khuyết điểm của bản thân, tuy là hắn đang nhanh chóng bổ khuyết nhược điểm, nhưng những vấn đề mới lộ ra nhiều tới mức làm Sở Mặc khó tin, cũng khó mà chấp nhận nổi.
Chẳng nhẽ ta... lại kém cỏi như thế sao?
Lẽ nào khuyết điểm trên người ta... lại nhiều tới mức này. Nhưng sao trước đây ta chưa từng phát hiện ra?
- Hừ, yếu, thật là yếu! Yếu ớt như ngươi sống còn có ý nghĩa gì? Ngay cả một chút cửa ải khó khăn cũng bị gây khó dễ, gặp phải trắc trở liền muốn lùi bước thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng chết đi là xong!
Lão tiếp tục nói lời ác độc, vẻ mặt khắc nghiệt cười gằn nói:
- Lão tổ ta sẽ tiễn ngươi lên đường, miễn cho ngươi tiếp tục sống ở trên đời này mất mặt xấu hổ!
Đương khi nói chuyện, trên người lão giả đó tuôn ra khí tức vô cùng mênh mông cuồn cuộn.
Khí tức này giống như tới từ viễn cổ, mang theo sự thê lương vô tận đồng thời cũng chứa uy áp vô tận.
Bàn Cổ!
Đây mới thật là khí tức Bàn Cổ!
Cho dù là Sở Mặc hay là Vu Hồng ngay lập tức đã hiểu khí tức này từ đâu tới.
Bỗng nhiên!
Trong đầu Sở Mặc giống như thoáng qua một tia sét.
Trong nháy mắt giữa sống và chết đó, hắn chợt hiểu ra!
Do chưa tới, ngay cả hắn cũng có phần khó tin.
Nhưng chính là trực tiếp hiểu ra như vậy.
Lúc này, tất cả đạo và pháp ở trong đầu Sở Mặc biến thành một chỉnh thể.
Nếu như vốn dĩ những thứ đạo và pháp đó như một mặt gương vỡ nát, là bị Sở Mặc cố tình gắn lại... có nhiều chỗ còn chưa chỉnh tề, chẳng những tràn ngập vết rách hơn nữa không có nơi nào bằng phẳng, có thể nói chẳng chút mĩ quan nào.
Như bây giờ ngay trong nháy mắt đó, đạo và pháp của Sở Mặc ở trong đầu hắn tạo thành một chữ “thuận” không gì sánh được, là một mặt gương không một vết nứt nào.
Cái gương đó thậm chí có thể rọi sáng toàn bộ đạo của Sở Mặc.
Hơn nữa chiếu rọi hoàn toàn.
Cảm giác này thật quá mức huyền diệu, cũng quá mức thoải mái.
Niềm vui tràn trề này làm cho Sở Mặc không nhịn được giơ búa Bàn Cổ trong tay lên, còn cả Thí Thiên cùng chém về phía lão giả đó.
Trong nháy mắt đao- búa gần tới, Sở Mặc chợt ý thức được không nên như vậy. Nhưng làm hắn không ngờ là lão tổ tu sĩ bỏ túi toàn thân tản ra khí tức Bàn Cổ vô tận đó lại bước lên trước một bước, tự đặt mình dưới đao và búa.
Lúc này, cho dù Sở Mặc muốn thu búa Bàn Cổ và Thí Thiên về cũng không thể nữa.
- Từ trước đến nay nào có đường rút lui? Thanh niên, ngươi do dự cái gì?
Một câu nói như vậy đột nhiên xuất hiện trong tinh thần thức của Sở Mặc. Vào giờ khắc này, thời gian cả thế giới dường như đều ngưng lại.
Thời gian Bàn Cổ.
Mặc dù đây không phải là công kích nhưng Sở Mặc đã lập tức biết đấy là một thần thông thế nào.
Sau đó, sau một khắc, toàn thân Sở Mặc... ánh sáng chiếu rọi rực rỡ như một bông hoa bung nở, giống như mặt trời chói chang luân phiên thiêu đốt, phóng ra hoa quang vô tận.
Búa Bàn Cổ cùng Thí Thiên đồng thời chém lên thân thể của lão giả.
Sau đó thân thể của lão giả chợt tan biến.
Hóa thành tinh khí vô tận tuôn về phía Sở Mặc. Tinh khí như đại dương mênh mông trong nháy mắt bao phủ Sở Mặc ở bên trong.
Trong những tinh khí này, có ẩn chứa nhiều thông tin, lượng tin tức to lớn này ngay cả Sở Mặc trong thời gian ngắn cũng hoàn toàn không thể lĩnh ngộ và hấp thu?
Nhưng hắn vẫn bắt được một tin tức khá quan trọng!
Lão tổ tu sĩ bỏ túi lại là một ý chí của Bàn Cổ đại thần!
Hắn không phải là hóa thân của mộng cảnh!
Mà là một ý chí chân chính, không phải là loại ý chí không hoànchỉnh tầm thường.
Hắn là, Bàn Cổ đại thần... Bản ngã ý chí.
Kết quả này là trước đó Sở Mặc dù thế nào cũng đều không thể nghĩ tới. Ai có thể nghĩ tới, ở nơi này lại có thể còn có một ý chí của Bàn Cổ còn sót lại chứ? Hơn nữa, còn là nguyên thủy nhất, cũng là ý chí bản ngã thần bí nhất.
Càng không nghĩ tới ý chí này lại biết một phương thức như vậy: gặp mặt mình, sau đó lại dùng phương thức này... để đạt mục đích của bản thân.
- Vì sao?
Sở Mặc ở trong lòng tự hỏi.
Nhưng ý chí này đã bể ra, hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể của Sở Mặc.
Tinh khí vô tận, tư dưỡng thân thể của Sở Mặc, một loại cảm giác trước nay chưa từng có tràn ngập trong trái tim của Sở Mặc. Loại cảm giác này thật là huyền diệu. Sở Mặc dường như nhìn thấy một hình ảnh vô tận mênh mông, nhưng dường như lại không thấy gì cả. Loại này như ảo như thật, cảm giác lúc hiểu lúc không, trong nháy mắt làm cho Sở Mặc nhận được ngộ đạo cực lớn. Đồng thời, thân thể của Sở Mặc được luồng tinh khí này cải tạo một lần nữa!