Lãnh thổ quốc gia này, bị người trong thế giới vĩnh hằng gọi là Sở địa, đô thành, đều được gọi là vương thành Sở Địa!
Sở Mặc tuy là chưa từng có lễ đăng cơ, nhưng y vẫn hoàn toàn xứng đáng thành Sở vương!
Năm xưa ở nhân giới y là Sở vương, sau đó trong thế giới thông đạoy là vua thông đạo, cũng được người ta gọi là Sở vương. Bây giờ ở nơi đất vĩnh hằng này, y vẫn là Sở vương!
Chỉ là mỗi lần, y được người ta gọi là Sở vương … đều hoàn toàn khác nhau.
Sở Mặc hôm nay, kỳ thực hoàn toàn xứng đáng làm vương thế giới thân thể cổ thần!
Thần giám trải qua mười vạn năm.
Rốt cục, có một đạo dao động từ huyết vực của thế giới cổ thầntruyền tới.
Vu Hồng trực tiếp tỉnh lại trong trạng thái bế quan, sau đó làm cho Sở Mặc tọa trấn ở đây, một mình gã mang theo búa Bàn Cổ, đi tới nơi dao động truyền đến trong huyết vực.
Giờ khắc này, hầu như toàn bộ đất vĩnh hằng, tất cả tu sĩ Đại Tổ đều biết bên người của tứ đại giới… sắp đến rồi!
Nhưng trong lòng của bọn họ đều không sợ!
Sở Mặc lúc này cũng đã bế quan rất lâu. Y vốn định tự mình nghênh địch, nhưng lại bị Vu Hồng ngăn cản. Vu hồng nói nào có đạo lý vương giả dễ dàng ra trận như vậy? Hiện tại có đến tám chín phần là tiểu lâu la muốn dò rõ hư thực, chủ thượng tự mình đi nghênh địch chẳng phải là lộ thân phận?
Sở Mặc đối với loại thân phận này cũng không phải là rất coi trọng. Chẳng qua hiện nay toàn bộ đất vĩnh hằng trừ hắn ra, sợ rằng tất cả mọi người đều rất coi trọng chuyện này.
Nếu như nói người đứng đầu Vĩnh Hằng năm xưa đối với sự thốngtrị thế giới thân thể cổ thần là loại cao cao tại thượng, làm cho tất cả mọi người đều đối đãi gã như là thần. Sở Mặc hôm nay, chính là loại hoàn toàn không coi mình là thần, hy vọng tất cả mọi người coi y là người thống trị.
Có thể càng như vậy, hắn ngược lại càng được người tôn trọng!
Nhất là thời gian dần trôi, bí mật năm xưa nay đã được truyền rộng rãi.
Bao gồm cả các thủ đoạn chủ khống chế bộ hạ của người đứng đầu vĩnh hằng đều bị thế nhân biết. Kỳ thực giai đoạn cuối cùng của trận chiến đấu năm đó, toàn bộ tu sĩ đất vĩnh hằng đều cảm thấy không bình thường. Dù cho trung thành như thế nào đi nữa, cũng không đến nước trung thành như thế. Chủ nhân đã chết, tất cả bộ hạ tình nhuệ tâm phúc lại không có một ai làm phản, chuyện này vốn không hợp lẽ thường, thậm chí không hợp nhân tính!
Bởi vì lúc đó cấp dưới của người đứng đầut vĩnh hằng chống cự tới cùng đã là một chuyện không có chút ý nghĩa. Cho dù là có một số tử trung muốn chết trận để tỏ lòng trung thành, nhưng tuyệt không thể từ trên xuống dưới, tất cả người đều có tâm thái đó.
Là cái loại mà khuyên cũng khuyên không được. Sau này mọi người mới biết, thì ra người đứng đầu vĩnh hằng không ngờ là giới chủ trong tiên nhân, nắm giữ thần thông rất mạnh, có thể khiến cho người ta từ bỏ tâm tư bản thân mà cung phụng gã như thần linh.
Đồng thời, rất nhiều sự tích của Sở Mặc cũng theo những người từ thế giới thần giám tiến vào đất vĩnh hằng, sau khi cùng với người ở đất vĩnh hằng dung hợp với nhau, từ từ lan truyền ra.
Đây là một người có tình có nghĩa bằng máu bằng thịt!
Hắn cũng có yêu hận tình thù của bản thân! Người như vậy làm cho tất cả người đất vĩnh hằng đều cảm thấy rất gần gũi, giống như là bạn bè thân hữu bên cạnh họ vậy.
Nhất là chuyện Sở Mặc cứu vớt cả sinh linh thế giới thông đạo, khiến những tu sĩ đất vĩnh hằng kia rất là xúc động. Bọn họ khó có thể tưởng tượng, với cảnh giới năm đó của Sở Mặc, muốn làm được chuyện như vậy cũng phải bỏ ra cái giá như thế nào.
Cũng bởi vì chuyện này, khiến cho danh tiếng của Sở Mặc trực tiếp đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Ngay cả tu sĩ cảnh giới Tổ Cảnh cũng phải bội phục loại đại thiệnnày của Sở Mặc.
Còn có những câu chuyện nhỏ, nói thí dụ như, Sở Mặc cuối cùng vẫn bỏ qua kẻ thù ngày xưa, thậm chí cho bọn họ làm thầy của học viện vương tộc Sở thị, giáo dục những thiếu niên thiên tài ưu tú … Lòng dạ và đức độ này, khiến người ta bội phục.
Đương nhiên, trừ việc này ra, còn có rất nhiều truyền thuyết về Sở Mặc.
Những truyền thuyết này truyền đi rất xa. Mọi người nghe xong đều sẽ có một cảm giác, đó là một vĩ nhân có cảnh giới cao thâm, bụng dạ rộng lượng; đồng thời, cũng là một người bằng thịt bằng máu, không có thoát ra khỏi phạm trù “người”. Hắn rất cao lớn, nhưng cũng rất thân thiết!
Y sẽ bảo vệ họ giống như bảo vệ người thân của mình vậy.
Người chủ trì như vậy, còn có ai có thể nói với hắn một chữ “không” chứ?
Không có! Nếu có, vậy là người không có lương tâm!
Sở Mặc có chút không yên lòng với Vu Hồng, cho nên trực tiếp từ nơi bế quan đi ra, đi hướng sát biên giới thế giới thân thể cổ thần, khu vực huyết vực.
Đồng thời, còn rất nhiều Đại Tổ tự mình bay lên tầng cao vô tận, ngóng nhìn phía bên kia. Bọn họ lúc nào cũng chuẩn bị qua đó.
Nhiều năm như vậy cũng đủ bọn họ hiểu rõ những thần tiên trên tứ đại Giới là một đám sinh linh như thế nào. Trong tứ đại Giới, không phải tất cả sinh linh đều là tà ác, không phải tất cả thần tiên đều là xấu. Nhưng hết thảy những thần tiên đến đây tìm chúng ta, chắc chắn không phải là người tốt!
Quan điểm này đã sớm thấm sâu vào lòng người.
Vu Hồng mang theo búa Bàn Cổ xuất hiện ở huyết vực, sau đó, y trực tiếp nhìn thấy một đạo thân ảnh to lớn, từ chỗ sâu trong huyết vực … cũng chính là khu vực thế giới cổ thần đi tới.
Người nọ cũng liếc mắt liền thấy Vu Hồng, đồng thời cũng nhìn thấy búa Bàn Cổ trong tay Vu Hồng. Nhưng không lộ ra chút gì sợ hãi, mà làmỉm cười, từ tốn nói:
- Bằng hữu, ta không phải tới đánh nhau, ta muốn tìm chúa tể thế giới này hỏi mấy vấn đề, sau đó đi liền.
Vu Hồng nhịn không được cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường người trong có chútcao to này:
- Ngươi thật là thú vị, ngươi cảm thấy, vào thế giới cổ thần thì có thể dễ dàng đi ra sao?
- Ngươi muốn giữ ra lại ở đây?
Người này nhìn Vu Hồng, mỉm cười:
- Hay là nói, ngươi cảm thấy ta không có năng lực rời khỏi nơinày?
Khi đang nói chuyện, người này trực tiếp xuất thủ với Vu Hồng.
Ầm!
Cả không gian huyết vực mênh mông vô cương trực tiếp xuất hiện một vòng xoáy to lớn.
Một lực lượng kinh khủng không gì sánh được, trực tiếp đánh tới Vu Hồng. Đối mặt loại công kích này, Vu Hồng không có quá nhiều động tác, gã chỉ là thuận tay bổ một búa.
Sau đó, đem vòng xoáy chém thành hai khúc.
Một mảng hư không lớn ầm ầm sập xuống, hóa thành hỗn độn vô tận.