Thí Thiên Đao

Chương 2446: Tứ đại Chúa Trời (2)



Bởi vì ở trong lòng của bọn họ, loài người mặc dù bẩn thỉu, nhưng tối đa chỉ cần lưu đầy đến một nơi không nhìn thấy là được rồi. Cần gì phải xóa bỏ?

- Sát sinh…Đó là điều bọn họ không muốn thấy nhất, điều không thể chấp nhận nhất.

Những chuyện kia cuối cùng là do Chúa Trời Đại Từ Đại Bi Nam Vô giới tự làm ra, ba đại Chúa Trời khác, cũng không để ý loại chuyện này, nhưng chuyện trước mắt chuyện không giống thế.

Xuất hiện giới thứ năm là điều bọn hắn không muốn thấy nhất, việc không thể chấp nhận nhất, ba đại Chúa Trời này đều quyết định phải đi công phát thế giới thân thể cổ thần, muốn đem chỗ đó xóa bỏ hoàn toàn!

- Năm xưa, cổ thần bị chúng ta phong ấn, chúng ta rất rõ chúng ta không thể tiến về phía đó, không thể vào thế giới thân xác của cổ thần. Càng không thể tiêu diệt nơi đó...

Chúa Trời Đại Từ Đại Bi Nam Vô giới nói.

- Đó là năm xưa, giờ đây, hắn đã trở về, một lần nữa thi triển ra sức mạnh to lớn để sáng thế. Giới thứ năm đã bắt đầu hình thành rồi, thế giới thân thể của cổ thần nhất định sẽ trực tiếp hóa thành một khối đại lục vô tận, sau đó nổi lơ lửng trên tầng ba mươi ba. Đây chính là cơ hội của chúng ta.

Chúa Trời Hồng Mông Đại Đạo tử kim giới nói.

- Không sai, giới thứ năm đã thực sự hình thành, còn cần thời gian. Thế giới thân xác của cổ thần đã không còn là nơi không thể vào không thể công phá, người chúng ta phái đi nhất định phải hủy diệt hoàn toàn nơi đó.

Chúa Trời Đại Vô Lượng Tự Tại giới lạnh lùng nói.

- Có thể.

Chúa Trời Đại Tạo Hóa Tiêu Dao giới gật đầu.

Cuối cùngChúa Trời Đại Từ Đại Bi Nam Vô giới cũng đã gật đầu đáp ứng.

Sau đó, từ tứ đại giới, mỗi người phái một nhánh đại quân bắt đầu tiến về thế giới thân xác Bàn Cổ ở nơi xa xôi.

Trong vũ trụ vắng lặng ở bên kia, Sở Mặc vẫn còn đang cùng chiến đấu với người trẻ tuổi thần bí đó.

Người trẻ tuổi kia mắt thấy hắn sáng thế, đã sở hữu sức mạnh vô thượng, cả người đều muốn sụp đổ, hoàn toàn phát giận, điên cuồng triển khai tuyệt sát đối với Sở Mặc.

Trên người Sở Mặc xuất hiện vô số vết thương, một số vết thương thậm chí mấy vạn năm đều có thể không có cách gì lành lặn.

Nhưng hắn vẫn luôn tỉnh táo để ứng đối.

Trước khi, người trẻ tuổi này không giết được hắn, hiện tại càng không thể giết chết hắn!

Hắn tuy là cơ hồ không có cách để giết người trẻ tuổi này, nhưng bây giờ ứng phó dễ dàng hơn so với trước kia rất nhiều!

Hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng người trẻ tuổi kia lại không có.

Đây chính là chênh lệch!

Người tuổi trẻ kia vận dụng sức mạnh cấm kỵ của sinh mệnh phù văn muốn hoàn toàn tiêu diệt Sở Mặc tại nơi này. Nhưng không nghĩ tới chính là, Sở Mặc lại cũng đã nắm giữ loại sức mạnh này.

Người trẻ tuổi phát ra gầm thét vô cùng phẫn nộ:

- Người ở đây đánh cắp bí mật sinh mạng phù văn của chúng ta! Loài người bẩn thỉu, tên trộm đáng ghét!

Đùng!

Sở Mặc vung cánh tay, hung hăng tát người trẻ tuổi này một cái.

- Ngươi biết không? Ở thế giới nhân loại của chúng ta, gọi là làm mất mặt.

Sở Mặc lạnh lùng nói:

- Coi là một việc hết sức nhục nhã!

- Ngươi chết đi!

Người trẻ tuổi do sinh mạng phù văn hóa thành điên cuồng gào thét xông về phía Sở Mặc.

Sức mạnh đại đạo nổ tung ở vùng hư không này.

Sức mạnh phép tắc, ở nơi đây cũng tán loạn.

Người trẻ tuổi do sinh mạng phù văn hóa thành không cam lòng, hắn không phải là đối thủ của tứ đại Chúa Trời, hắn không dám mưu toán tứ đại giới. Hắn muốn có được giới thứ năm, nhưng không nghĩ tới cuối cùng, hắn vẫn không thể thành công!

Vẫn gặp sự cản trở của sức mạnh.

Loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy chán nản vô cùng, cũng cảm thấy căm phẫn hơn.

Tại sao… Một người, chỉ dùng thời gian ngắn lại sở hữu sức mạnh nghịch thiên như vậy? không giống với ở thời không của hắn, nhân loại vẫn là chúa tể theo một ý nghĩa nào đó.

Có sức mạnh không thể địch nổi.

Giống như bọn họ, những sinh mệnh phù văn này đều từng trải qua biến đổi theo năm tháng dài đằng đẵng. Ban đầu, chỉ là một hình thái sinh mệnh nguyên thủy duy nhất, tích lũy dần theo năm tháng, cuối cùng mới có thể trưởng thành, trở thành một sinh mệnh chí cao vô thượng chân chính.

Tất cả quá trình, nếu là dựa theo thời gian của loài người mà tính, ít nhất cần vài tỷ năm!

Thời gian dài như vậy mới có thể lớn lên, sau đó, còn phải cẩn thận với sự thôn tính từ đồng loại. Ở tại không gian đó của bọn hắn, đáng sợ nhất không phải là kẻ địch đến từ bên ngoài, mà là đến từ những đông loại ở bên cạnh!

Tất cả sinh mệnh phù văn nhìn qua không khác mấy.

Nhìn bề ngoài, các loại tồn tại chí cao này cùng những sinh mệnh đơn nhất sinh mệnh, căn bản nhin không ra bất kỳ sự khác biệt gì. Cho nên, không cẩn thận thì có thể gặp phải một Cự Vô Bá. Sau đó đối phương sẽ một hơi nuốt trọn, luyện hóa những sinh mệnh phù văn không bằng mình.

Người trẻ tuổi này giống như là nuốt vô số sinh mệnh phù văn, mới có được loại năng lực như hôm nay.

Nhưng hắn ở trong một lần ngoài ý muốn, từ không gian đó rơi xuống, bị triệu hoán đến thế giới này. Cho nên, trong lòng hắn căm giận nhất, thực ra vẫn không phải là loài người, mà là tiên nhân triệu hoán hắn đến thế giới này!

Hắn rất muốn sáng lập Giới thứ năm, sau đó đem tất cả bọn tiên nhân đánh chết và lại trở về thế giới không gian cao hơn đó. Nơi đó mới là nhà của hắn.

Đùng!

Lúc này, Sở Mặc lại quất tới một cái tát.

Tiếng tát tai này vang dội, truyền đến khoảng cách rất xa.

Người trẻ tuổi do sinh mệnh phù văn hóa thành đều có lý giải thích hợp đối với nhân loại hay nhìn người. Không cần Sở Mặc giải thích, hắn cũng rất rõ bị người tát bạt tai có ý nghĩa như thế nào.

Ngọn lửa giận trong lòng quả thực muốn bốc cháy hoàn toàn.

Hắn thi triển thần thông vô tận, liều mạng muốn trấn áp nhân loại đáng chết này!

Sau đó, cũng muốn bạt tai hắn, cho hắn nếm thử mùi vị này!

Keng!

Sở Mặc đâm một đao về phía ấn đường của người trẻ tuổi này.

Thí Thiên bộc phát ra một sát khí mãnh liệt không gì sánh được, sát khí đó, đem hư không này trực tiếp hóa thành hư vô. Chỉ có một tia sáng đỏ, trực tiếp hướng về ấn đường của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi bình tĩnh, giữa hai người đã đánh vô số năm. Loại công kích này của Sở Mặc, hắn cũng đã trải qua vô số lần.

Nếu như có hiệu quả, hắn cũng không sống tới hôm nay rồi.

Cho nên, dù rằng Sở Mặc bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng người trẻ tuổi lại có sự kiêu hãnh của sinh mệnh phù văn, hắn không để ý tới, mặc cho Sở Mặc đâm một đao về phía ấn đường của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.