Thí Thiên Đao

Chương 2447: Hình thành giới thứ năm



Sau đó, hắn bắt đầu xuất thủ, cũng công phát vào nhược điểm lớn nhất của Sở Mặc.

Lấy mạng đổi mạng? Sinh mệnh phù văn của chúng ta không sợ nhất…Chính là cái này!

Khóe miệng của người trẻ tuổi, thậm chí dâng lên một nụ cười lạnh lùng.

Phốc!

Lần này, Thí Thiên của Sở Mặc, trực tiếp đâm vào ấn đường của người trẻ tuổi này.

Người trẻ tuổi phát ra một tiếng tuyệt vọng!

Mặc dù mạng môn của sinh mệnh phù văn không phải ở nơi này, nhưng cũng vẫn là một nơi quan trọng!

Một đao của Sở Mặc đâm vào ót hắn, tạo cho hắn tổn thương tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng.

Nhất là.

Cổ tay của Sở Mặc lắc một cái.

Mũi đao mạnh mẽ của Thí Thiên sắc bén tới khó có thể tưởng tượng, trực tiếp quay một vòng trong đầu của người trẻ tuổi này!

- A!.

Người trẻ tuổi lần đầu tiên phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương. Thân thể của hắn lại đang điên cuồng tan vỡ.

- Điều đó không thể nào! Một đao như vậy… Làm sao có thể giết chết ta?

Người trẻ tuổi điên cuồng hét lên.

Lúc này, một giọng nói, trên người Sở Mặc vang lên:

- Ồn ào gì thế? Một người bị triệu hoán đến, thật sự coi bản thân là chí cao vô thượng sao? Ca, ngươi thật là, đánh với phế vật như hắn lại đánh nhiều năm như vậy? Thực sự là buồn chán chết!

Ầm!

Một lực cắn nuốt vô song trực tiếp hướng về phía thân thể đang đổ nát của người trẻ tuổi này.

Trong mắt người trẻ tuổi lộ ra vẻ hoảng sợ vô tận, hắn có thế nào cũng không thể tin mình lại phải chết ở chỗ này. Càng không thể tin, trên người của Sở Mặc thậm chí có sinh mệnh phù văn cấp cao không thua kém với hắn!

- Ngươi... Ta biết ngươi, năm đó là ta đánh thức ngươi, ngươi làm sao có thể thoát khỏi khống chế của ta?

Người trẻ tuổi không thể tin, người thôn tính hắn lại là sinh mệnh phù văn tự mình đánh thức. Trong thân thể từng sinh mệnh phù văn được đánh thức đều đã phong ấn một sức mạnh khó có thể tưởng tượng. Dựa vào sức mạnh đó, hắn chính là thần của những sinh mệnh phù văn này. Những sinh mệnh phù văn kia, căn bản không có khả năng thoát khỏi chưởng khống của hắn.

Nhưng cái này… lại trở thành một trường hợp ngoại lệ duy nhất.

Tiếng cười nhạt của nữ tử trên người Sở Mặc vang lên:

- Người biết cái gì? Ai nói cho ngươi biết thế giới cấp thâp không thể phá giải bí mật của thế giới Cao Duy?.

Người trẻ tuổi ngạc nhiên, tiếp đó phát ra gào thét điên cuồng.

Đạo của hắn, bị Sở Mặc hoàn toàn phá giải. Vốn hắn có cơ hội chạy trốn, nhưng sinh mệnh phù văn trên người Sở Mặc, quả là quá kinh khủng, trong nháy mắt cắn nuốt hơn phân nửa cơ thể bị trọng thương của hắn.

Cho nên, lần này hắn ngã xuống.

Cũng không có bất kỳ khả năng nghịch chuyển nào.

Cuối cùng hắn phát ra tiếng gào thét không cam lòng:

- Bàn Cổ… Ngươi vận dùng thủ đoạn nghịch thiên, ngươi dùng sức mạnh cấm kỵ, ngươi nhất định sẽ gặp nạn!

Khi người trẻ tuổi nói lời này, là nhìn Sở Mặc mà nói.

Sờ Mặc sờ mũi một cái, vẻ mặt vô tội nói:

- Ta cũng không phải là Bàn Cổ.

- Không, là ngươi, chính là ngươi!

Sau cùng người trẻ tuổi phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng, sau đó âm thanh của hắn lại hoàn toàn biến mất giữa vùng trời này.

Sau đó, Sở Tuệ xuất hiện bên cạnh Sở Mặc, trên mặt mang theo chút phức tạp, nhẹ giọng nói:

- Người này cũng được xem là sinh mệnh phù văn khá mạnh. Nếu không nhờ ca ca, ta nhất định không có cơ hội nuốt trôi hắn.

Sở Mặc cười cười:

- Vừa rồi không phải còn nói, chỉ một phế vật mà ca ca còn đánh lâu như vậy sao?

Sở Tuệ khẽ cười nói:

- Không phải là vì kích động hắn sao?

- Thế nào, có được tin tức nào hữu dụng không?

Sở Mặc nhìn Sở Tuệ.

Sở Tuệ gật đầu, sau đó truyền một đoạn thần niệm cho Sở Mặc.

Sở Mặc đọc đoạn thần niệm này, một lúc lâu chỉ than nhẹ một tiếng, nói:

- Tứ đại Chúa Trời quả nhiên mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta.

Sở Tuệ gật đầu, nói:

- Chẳng qua là, dựa theo lý giải của sinh mệnh phù văn này đối với tứ đại Chúa Trời, bọn họ cũng sẽ không tự mình ra tay. Ở tứ đại Giới, tồn tại thực lực hơi kém tứ đại Chúa Trời cũng không có thiếu. Ta tin tưởng, ra tay với chúng ta, chắc là những sinh linh đó.

- Mặc kệ là ai, đều khiến cho bọn họ có đến mà không có về.

Sở Mặc nhàn nhạt nói một câu, sau đó trực tiếp lên đường, chạy về phía thế giới thân xác cổ thần.

Ở trên đường, Sở Mặc cũng đã thả Vu Hồng ra, sau đó báo cho Vu Hồng biết những chuyện kia phát sinh trước kia. Việc cửu thế luân hồi, Sở Mặc cũng không có nói. Chuyện này quan hệ trọng đại, ngay cả Sở Mặc đến nay cũng không thể triệt để làm rõ ràng bí mật chân chính của cửu thế luân hồi này.

Mỗi một lần luân hồi, hầu như đều là cả cảnh vật chung quanh, đều đang phối hợp lấy hắn. Gần như là thuộc về cái loại này, toàn bộ vũ trụ đều đang phục vụ cho một mình hắn.

Cho nên, những lần luân hồi sau này Sở Mặc không quan tâm tới ai, tự một mình hắn, tiến hành các dạng tu luyện, đến nỗi tốc độ tu luyện của hắn càng lúc càng nhanh.

Đến truyền thừa tinh thần của Bàn Cổ, hắn cũng hoàn toàn chiếm được.

Sở Mặc hiện tại cũng cần trở lại thế giới thân thể của cổ thần để chứng minh một việc. Hắn muốn mau chóng đến xem sau khi chính mình đã trải qua cửu thế luân hồi, những thân bằng ở đất vĩnh hằng trên thế giới thân thể có thay đổi theo hay không!

Thời gian lưu chuyển, Sở Mặc và Vu Hồng ở trong hư không đi lại một khoảng thời gian rất dài.

Bọn họ cuối cùng trở về thế giới thân thể của cổ thần, nhưng bị sự thay đổi của nơi đó làm sợ ngây người!

Thân thể to lớn của cổ thần, đã biến mất. Thay vào đó, là một mảnh đại lục to lớn mênh mông, cứ như vậy trôi lơ lửng giữa hư không. Mảnh đại lục kia, quả là lớn đến mức vô tận!

Sở Mặc cùng Vu Hồng, cách khoảng cách rất xa, đều có một loại cảm giác chấn

động mãnh liệt.

- Cái này... Là thế giới thân thể của cổ thần? –

Vu hồng tỏ vẻ khó có thể tin.

Sở Mặc cũng có cảm giác như vậy.

Trên mảnh đại lục, tinh khí xoay quanh, còn có tầng giới ba mươi ba, như ẩn như hiện!

- Một khối đại lục mênh mông, cộng thêm tầng giới ba mươi ba... Vậy, đây rõ ràng là hình thức ban đầu của thế giới! –

Vu hồng nói, quay đầu lại, vẻ mặt rung động nhìn Sở Mặc:

- Chủ thượng, trong tình huống ngài không có lệnh Chúa Trời lại trực tiếp mở ra một giới! Đây quả thực quá thần kỳ!

- Đây là ta mở ra?

Sở Mặc khẽ nhíu mày, bởi vì hắn cũng không có cảm thấy mình đã từng làm chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.