Thí Thiên Đao

Chương 2456: Cửu công chúa



Lúc này, Sở Mặc khẽ gật gật đầu, tuy không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng không có gì là tức giận.

Lưu Hạ nhẹ giọng nói:

- Nam nhi chí tại bốn phương, chỉ là vẻ ngoài mà thôi, thực ra vốn không quan trọng. Từ xưa đến nay, dung mạo bình thường nhưng có một công tích vĩ đại lại có khối người. Điều này, ta nghĩ hiền đệ ngươi thông thuộc kinh sử sách xưa, chắc chắn phải biết.

Rốt cuộc Sở Mặc gật đầu, nói cho cùng, hắn vẫn là một đứa trẻ. Có người đối tốt với hắn, hắn làm sao có thể từ chối chứ?

Cho nên điều này khiến Sở Mặc nhìn Lưu Hạ với ánh mắt ôn hòa hơn.

Hắn rất nhạy cảm, rất đơn thuần, cũng rất hiền lành. Hiểu rõ thế giới này tồn tại ác ý vô tận, nhưng không muốn tin tưởng những điều ác ý này sẽ đến với mình.

Bên kia Hạ Trăn Trăn đang đứng, trong mắt sáng như sao lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, nàng thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Lưu Hạ giải quyết chuyện này, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng nàng cùng có vài phần cảm thấy thương xót. Bởi vì…. đây đã là một cơ hội tốt nhất rồi!

Một tuyệt sắc giai nhân như nàng, cho dù Sở Mặc có tài hoa thế nào, nhưng xấu xí như vậy cũng không có gì để cho nàng mến mộ. Chưa nói đến tuổi tác Sở Mặc nhỏ hơn nàng rất nhiều, hơn nữa cũng chưa từng lộ ra cái gì là giỏi giang thật sự.

Vào thời điểm này nàng đứng ra không chỉ là gỡ rối, quan trọng nhất là sư phụ của nàng, Tiên Nữ Thụy Liên đã từng đánh giá Sở Mặc.

Nói đến chuyện này, là bởi vì nàng ở trước mặt sư phụ từng nhắc tới Sở Mặc.

Sau đó Tiên Nữ Thụy Liên đột nhiên chợt có ý nghĩ lấy ngày sinh tháng đẻ của Hạ Trăn Trăn và Sở Mặc suy diễn một phen.

Nhưng chính là lần suy diễn này, khiến cho Tiên Nữ Thụy Liên kinh ngạc không thôi. Nàng từng nói với Hạ Trăn Trăn, Sở Mặc là một thiếu niên rất kỳ quái, chớ nhìn tướng mạo xấu xí của hắn, nhưng đó là bởi vì mạng của hắn! Dung mạo đó, cũng không phải là hính dáng vốn có của hắn.

- Đứa bé này, tuy là thân thể suy nhược, kinh mạch không thông, nhưng tướng mệnh của hắn cũng là vận mệnh cao cấp!

Hạ Trăn Trăn lúc đó đã từng hỏi, vận mệnh cao cấp là vận mệnh gì? Là đế vương mệnh sao? Nàng lúc đó còn có chút khẩn trương, bởi vì phụ thân của Sở Mặc là đại tướng quân nắm binh quyền! Nếu Sở Mặc có mệnh đế vương, đây chẳng phải nói phụ thân của Sở Mặc có thể tạo phản sao?

Kết quả, Tiên Nữ Thụy Liên cười lắc đầu:

- Đế vương mệnh... bất quá cũng chỉ là đại phú quý mệnh cao cấp mà thôi, sinh ở long mạch, lớn lên chân long, vẫn khó thoát hai chữ phú quý. Nhưng Sở Mặc lại khác, vận mệnh đỉnh cấp của hắn là vì sư phụ căn bản không tính ra được. Chỉ có thể biết, tương lai thành tựu của hắn không thể đoán trước được. Thế gian này không thể vây khốn hắn. Hắn của hiện tại chỉ là long tiềm vu uyên, nếu đến một khắc nhất phi xung thiên, trên đời này, không có bất kỳ người nào ngăn cản được hắn.

Hạ Trăn Trăn hỏi lại, Tiên Nữ Thụy Liên không nhiều lời! Nói chính mình đã tiết lộ thiên cơ, nếu nói tiếp e là sẽ có họa sát thân, thậm chí dẫn tới thiên kiếp!

Nhưng Tiên Nữ Thụy Liên cũng nói cho Hạ Trăn Trăn biết, Sở Mặc hay là phụ thân của hắn, tất cả Sở gia đều sẽ không tạo phản.

Hạ Trăn Trăn vẫn nhớ lời nói này của sư phụ, cho nên lần này nàng thấy phụ thân gây chuyện, thầm nghĩ đến lời nói kia của sư phụ, nhất thời kích động liền đứng lên. Nhưng sau khi đứng dậy, trong lòng của nàng cũng không nhịn được có chút hối hận. Bởi vì nói thật, nàng cũng không thích tên thiếu niên xấu xí nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều kia. Nếu thật là gả cho hắn, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu.

Dù cho thiếu niên này tương lai thật sự có thể nhất phi xung thiên, nàng cũng không muốn gả.

Lúc này Lưu Hạ đứng ra làm lá chắn, tuy nàng không thích Lưu Hạ, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm kích hắn.

Lúc này, Lưu hạ nhìn Sở Mặc, nói tiếp:

- Cho nên ta cảm thấy cho ngươi không nên từ chối bệ hạ, nhưng chuyện như vậy cũng phải chú ý đến ngươi tình ta nguyện. Nhưng ở nơi đông người, tin chắc công chúa nào cũng đều rất ngại để đưa ra lựa chọn. Sở Mặc hiền đệ ngươi… cũng ngại. Cho nên, đệ cứ đồng ý trước, nhưng sau này hãy nỗ lực để trở nên ưu tú hơn. Đến lúc đó rất nhiều chuyện cũng sẽ nước chảy thành sông thôi.

Lưu Hạ nói xong, vẻ mặt chân thành nhìn Sở Mặc:

- Ngươi nói xem?

Sở Mặc tuy là còn trẻ nhưng cũng không ngu dốt, hắn tính tình nhạy cảm nhưng lại hết sức lương thiện, hắn tự biết Lưu Hạ thích Cửu công chúa, một mực vẫn theo đuổi. Nhưng trong lòng hắn cũng không quá ác cảm với chuyện này, bởi vì trong lòng hắn rất rõ bản thân không xứng với Cửu công chúa. Nếu như Cửu công chúa thật sự nói ra lời nói kia, chuyện này khó mà kết thúc.

Cho nên, Sở Mặc nghe những lời của Lưu Hạ, biết rõ bản thân chỉ cần cùng quan điểm với đối phương sẽ khiến danh tiếng của Lưu Hạ tiến hơn một bước, thậm chí sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng của hoàng thượng. Nhưng hắn vẫn gật đầu. Nhẹ giọng nói:

- Ngươi nói rất đúng.

Lần này mọi người trong yến tiệc đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lén nhìn trộm về phía hoàng thượng.

Quả nhiên trên mặt hoàng thượng cũng lộ ra vẻ hài lòng.

Nhưng hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, không thể biểu dương Lưu Hạ ngay lúc đó, vẻ mặt trầm ổn ngồi ở đó, mỉm cười nói:

- Xem ra, hiền điệt này không có hứng thú đối với các công chúa của trẫm, như vậy sau này hiền điệt làm nên sự nghiệp, nếu vừa ý cô nương nhà ai, trẫm... sẽ làm chủ cho ngươi!

Những lời này khiến trong lòng các vương công đại thần có mặt lại cuồn cuộn. Trong

lòng bọn họ rủa thầm: Ngài nói xong hối hận, giờ muốn bán đứng chúng ta sao?

Nhưng điều này, họ chỉ là nghĩ chứ không ai dám nói ra.

Một trận phong ba cứ như vậy đã bị trừ khử. Đồng thời, danh vọng của Lưu Hạ tại đế đô này cũng ngày càng tăng.

Trong lúc đó, Tứ thiếu khác trong Ngũ thiếu đế đô đều bị hắn vượt qua, làm cho Lưu Hạ đã vượt qua cấp bậc Ngũ thiếu đế đô có thể đơn độc bàn chuyện riêng, ngay cả rất nhiều đại thần giáo huấn hậu bối của mình đều không kiềm được lấy Lưu Hạ ra làm ví dụ.

Sau chuyện này Sở Mặc lại ở trong nhà trầm mặc rất lâu. Lòng thiếu niên tuy đã từng gặp một chút sóng lớn, nhưng đến nay cũng đã quên rồi. Hắn đem tất cả từng trải vùi đầu vào giữa biển kiến thức, điên cuồng hấp thu các loại tri thức.

Có công chúa nào để ý hắn hay không, việc này không quan trọng. Trong lòng hắn chỉ muốn tạo nên sự nghiệp.

Chẳng qua phần bình tĩnh này cuối cùng vẫn bị đánh vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.