Thí Thiên Đao

Chương 2490: Đánh đòn cảnh cáo (2)



Cho nên, mười mấy cái pháp trận đại sư này đều vẻ mặt ngưng trọng, hướng phía bên này bay tới.

Nhưng để cho bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới chính là, bọn họ mới vừa tiến vào phạm vi công kích của Sở Mặc.

Sở Mặc liền xuất thủ! Loại cảnh giới này của Sở Mặc, muốn động thủ với một đám tu sĩ cảnh giới Đại Tổ, quả thực quá đơn giản!

Hắn bắt đầu dùng lực lượng vô cùng tiến hành trấn áp!

Phanh!

Một gã thần tiên đại sư pháp trận thân thể vỡ nát, lực lượng tinh thần thể mạnh mẽ kia, cũng trong nháy mắt hóa thành tinh khí vô cùng.

Rầm rầm rầm! Thân thể ba gã thần tiên đại sư pháp trận khác, cũng trong nháy mắt vỡ nát ở đây!

Chết quá đột nhiên, cũng quá oan uổng rồi!

Bọn họ thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp!

Tốc độ Sở Mặc xuất thủ cũng quá nhanh!

Hắn có thân pháp độc nhất vô nhị thế gian này, hơn nữa, ở cái thế giới này, hắn còn có toàn bộ thế giới Bàn Cổ gia trì. Mỗi khi hắn toàn lực vận hành công pháp, lệnh chúa trời trong thân thể liền bộc phát ralực lượng vô cùng!

Lệnh chúa trời trên người Tứ Đại chúa trời là dạng gì Sở Mặc không biết, nghe nói là do đỉnh cấp Phù sinh mệnh ngưng kết mà thành. Nhưng cái lệnh chúa trời trên người Sở Mặc này, lại không có một chút quan hệ với Phù sinh mệnh.

Đó chính là trong thân thể Sở Mặc, tự sinh ra một loại đạo và pháp ngưng kết vật!

Cũng có thể nói nó... Là một cái thần cách! Đây cũng không phải là cái loại bán thần đã từng ở thông đạo thế giới. Đây mới thật là thần cách!

Mười mấy thiên nhânđại sư pháp trận, trong khoảnh khắc trực tiếp bị Sở Mặc tiêu diệt!

Bên kia Lam Quang lão tổ cùng Thẩm Khê còn có tất cả thiên nhân tu sĩ, đều hoàn toàn choáng váng. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mặc.

Tiếp theo, Thẩm Khê phát ra một tiếng rít gào kinh thiên động địa:

- Sở Mặc... Ngươi đồ vô sỉ kia, hai bên giao binh, không chém sứgiả.

- Ngươi đặc biệt ngốc có phải không?

Sở Mặc trực tiếp cắt lời Thẩm Khê:

- Bọn họ là sứ giả?

Thẩm Khê trong nháy mắt phản ứng kịp, những người đó... Thật đúng là không thể nói là sứ giả. Nghiêm chỉnh mà nói, chính là thám báo. Bởi vì là đi thám thính thực hư đối phương.

Đây là chiến tranh! Nhưng cái loại cảm giác đè nén trong lồng ngực hắn này, thật sự là quá mạnh mẽ rồi, hắn gầm hét lên:

- Vừa mới không phải ngươi...

Sở Mặc một lần nữa ngắt lời Thẩm Khê, vẻ mặt ngu ngốc nhìn hắn:

- Ta gọi bọn họ tới thì cứ tới sao? Ta đây gọi các ngươi đều đi chết, các ngươi cũng đi sao? Ngươi đến cùng có não hay không? Còn tưởng rằng ăn hai lần thiệt thòi các ngươi biết học một điểm nhu thuận, lại không nghĩ rằng, vẫn là không có đầu óc như vậy.

A phốc! Thẩm Khê trực tiếp nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hắn thực sự bị giận điên lên!

Sở Mặc bên kia vẫn còn đang trào phúng:

- Thấy các ngươi giống như là một nhánh quân đội, nhưng trên thực tế, cũng chẳng qua là dáng vẻ mà thôi, có tiếng mà không có miếng. Các ngươi nói một chút, ai ô ô, ta đều lười chê cười các ngươi, thực sự là…. Thấy từng người các ngươi, lại còn dáng dấp hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng. Ha ha ha ha ha, thật là làm cho người cười đến rụng răng. Các ngươi chỉ như vậy cũng coi là một nhánh quân đội? Kỳ thực lúc trước ngay cả đám ô hợp cũng không phải, các ngươi hiện tại, ân, có thể miễn cưỡng tính là một đám ô hợp rồi. Đám thiên nhân tu sĩ vừa mới còn cảm thấy khí thế ngất trời, phen này bị Sở Mặc điên cuồng trào phúng, tất cả đều sắp tức bể phổi. Quả thực giống như là bị người ta đánh đòn cảnh cáo. Tròng mắt của bọn họ đều đỏ lên rồi, nếu như không phải lúc này bọn họ hạ quyết tâm phải nghe theo chỉ huy cùng mệnh lệnh, thật là muốn nhịn không được xông ra liều mạng với bọn họ!

Thẩm Khê hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Lam Quang lão tổ bên cạnh cũng sắp bị giận điên lên, sau đó trầm giọng nói rằng:

- Ta hiện tại rốt cuộc minh bạch, vì sao thần tiên đều chán ghét nhân loại các ngươi như vậy.

- Đúng vậy, bản thân con người luôn tồn tại đố kị với kẻ thông minh.

Sở Mặc tiếp lời tới, vẻ mặt không sao cả nói:

- Không có gì sai, nhân loại chúng ta đều đã quen với đố kị.

Thẩm Khê cười lạnh nói:

- Mặc kệ ngươi nói cái gì, bất quá, ngươi muốn lần nữa lừa chúng ta cũng là vĩnh viễn không thể nào! Chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, trực tiếp đi từ một hướng khác xông vào thế giới Bàn Cổ, đem tất cả sinh linh thấy được toàn bộ đánh chết!

- Tùy các ngươi a, một đám túng quá hóa liều. Sợ thì nói sợ là được rồi, tìm nhiều lý do đường hoàng như vậy làm cái gì? Sở Mặc vẻ mặt không sao cả nói:

- Ta ở nơi này, các ngươi cũng không dám tới giết đi, còn nói gì muốn tiêu diệt Thế giới Bàn Cổ? Các ngươi cho rằng chiến sĩ loài người Thế giới Bàn Cổ, đều sợ hãi giống các ngươi sao?

- Đạo hữu, ta không chịu nổi, ta muốn đi giết hắn!

Lam Quang lão tổ nghiến răng nghiến lợi, cả người đã không còn cách nào áp chế triệt để cái loại tức giận này. Trên thực tế, Thẩm Khê cũng đã không thể áp chế được, nhưng lý trí nói cho hắn biết, chỗ Sở Mặc đứng rất có thể có chuyện!

Trước bọn họ đều cho rằng Sở Mặc không có khả năng điên cuồng như vậy, đem trọn cái tài nguyên Thế giới Bàn Cổ xài hết, cũng muốn bày một đống lớn Đại thiên pháp trận. Nhưng Đại thiên pháp trận thứ hai xuất hiện, để cho bọn họ đều biết Sở Mặc chính là một kẻ điên! Một kẻ gia hỏa chân chính điên rồi.

Bàn đạo lý cùng loại người này căn bản không thể. Hắn nói chỗ của hắn có tòa pháp trận thứ ba, nói không chừng thực sự có. Cho nên, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng Thẩm Khể vẫn như cũ không muốn rút lui.

Tay trái hắn nắm khối ngọc bội cá chép bên hông, tay phải cầm lấy sáo ngọc, giữa hai lông mày lóe ra quang mang. Nói với Lam Quang lão tổ:

- Đạo hữu, đừng trúng kế, ráng nhịn chút nữa!

- Không nhịn được! Lúc này đây, tự ta lên!

Lam Quang lão tổ nói, trực tiếp bước ra phía trước.

Tuy nói gã đã tỏ thái độ, nguyện ý nhận Thẩm Khê là chỉ huy. Nhưng lúc này, đám người bọn họ, cũng phải có người đứng ra, nghiêm khắc giáo huấn đồ vô sỉ đáng chết này.

Hắn vừa mới đánh chết thiên nhân đại sư pháp trận, quả thực không biết xấu hổ đến mức tận cùng rồi!

Tuy nói đây là chiến tranh, nhưng người này, một điểm đạo nghĩa cũng không nói, hoàn toàn xuất bài không theo lẽ thường.

Nếu như lúc này đây, đám thần tiên bọn họ thực sự để Sở Mặc đi, như vậy từ nay về sau, coi như bọn họ có thể tiêu diệt hết sinh linh ở Thế giới Bàn Cổ, nhưng cũng sẽ không có nửa điểm dũng khí đứng trướcmặt của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.