Thí Thiên Đao

Chương 2497: Thành thần (2)



Ở ngoài pháp trận, tất cả mọi người sợ ngây người, bọn họ chưa từng thấy qua thiên kiếp quái dị như vậy. Bởi vì đạo thiên kiếp kia, xuyên qua đầu Sở Mặc, hình thành đồ hình kinh mạch nhân thể, sau đó, liền không động nữa!

Phảng phất là đọng lại ở nơi nào đó.

Lúc này, có một đạo thiên lôi phủ xuống.

Lúc này đây, cái đạo thiên lôi này, là một đạo huyết sắc thiên lôi.

Đồng dạng, cái đạo thiên lôi này xuyên qua đầu người Sở Mặc, sau đó, trong nháy mắt bám vào trên đạo thiên lôi lúc trước, như là tạo thành huyết dịch của cả người! Nhìn kỹ lại, có thể thấy, nó đang di chuyển chầm chậm!

- Trời ơi!

Kinh Hồng trong pháp trận, lúc này đã gần bị cổ lực lượng kinh khủng triệt để ma diệt, nhưng lúc này lại quên mất tất cả thống khổ, bởi vì nàng nhìn thấy một màn cả đời khó quên.

Đây là thiên kiếp chỉ thần mới có!

Tuyệt đối là như vậy!

Kinh Hồng ở trong lòng cuồng hô. Nàng chỉ là có chút tiếc nuối, chính mình không có thể chứng kiến toàn bộ quá trình, lại phải chết.

- Ai... Nếu có thể thấy toàn bộ quá trình này, dù có chết... Cũng không tiếc.

Kinh Hồng tự lẩm bẩm.

Ngay một khắc này, pháp trận sụp đổ!

Không có chút triệu chứng nào, cả tòa pháp trận ầm ầm đổ nát.

Cái loại lực lượng ma diệt như cối xay này, cùng tất cả sát khí, tinhkhí... hết thảy tất cả, ở thời khắc này, tiêu tan thành mây khói!

Đám thân nhân bên ngoài của Sở Mặc, đều đang điên cuồng xông tới.

Có rất nhiều người, chuyện thứ nhất khi xông tới là muốn đem Kinh Hồng đánh chết!

Nhưng bị đám người Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y cản lại. Các nàng trước là nhìn thấy Kinh Hồng sám hối, hướng Sở Mặc xin lỗi. Mặc kệ sám hối cùng xin lỗi là thật hay giả, nhưng loại thời điểm này đều không thích hợp giết nàng. Xử trí nàng như thế nào, để cho Sở Mặc sau khi độkiếp tự mình quyết định!

Bọn họ lúc này, mọi người, thậm chí bao gồm Kinh Hồng, ở sâu trong tâm đều sinh ra một tín niệm cường đại không gì sánh được: Sở Mặc nhất định có thể vượt qua trận thiên kiếp này!

Bởi vì thiên kiếp này, nhìn qua hoàn toàn không giống như là thiên kiếp. Đây quả thực là đang vì Sở Mặc phục hồi thân thể!

Quả nhiên, thời điểm lượt thiên kiếp thứ ba hạ xuống, đã tạo thành ngũ tạng lục phủ cho Sở Mặc. Thời điểm lượt thiên kiếp thứ tư phủ xuống, vì Sở Mặc chế tạo thân thể.

Thân thể kia tản ra quang mang vô lượng, so với huy hoàng thiên nhật còn chói mắt hơn vô số lần!

Không có người có thể nhìn thẳng cảnh tượng trong đó.

Đến thời điểm lượt thiên kiếp thứ năm, thứ sáu phủ xuống, mọi người, đều bị một cổ uy áp kinh khủng bức bách phải lui về phía sau.

Ma Quân bắt lấy Kinh Hồng, đưa nàng ra khỏi chỗ đó, sau đó, tất cảmọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn.

Đạo thiên lôi thứ 7, từ trên trời giáng xuống.

Đây là một đạo thiên lôi vô sắc!

Gần như trong suốt!

Nếu như không phải nó ở trên trời cao lưu lại một đạo vết tích, nếu như không phải nó tản ra hơi thở thần thánh nghiêm nghị, thậm chí không có ai nhận thấy được sự tồn tại của nó. Theo lượt thiên kiếp thứ bảy phủ xuống, Sở Mặc nơi đó ầm ầm bộc phát ra một khí tức thần thánh vô cùng.

Hơi thở này, làm cho cả thế giới Bàn Cổ đều bị run rẩy!

Vạn vật sinh linh, tất cả đều không kiềm hãm được quỳ rạp xuống đất, quỳ bái.

Thân nhân của Sở Mặc, toàn bộ đều cảm giác được một loại vui mừng phát ra từ nội tâm. Vào giờ khắc này, trong lòng của bọn họ bỏ đi hết thảy hận ý cùng tạp niệm, chỉ còn lại có vui mừng. Kinh Hồng cũng là biểu tình ngơ ngác, sau đó đột nhiên lưu lại nước mắt, nàng lẩm bẩm nói:

- Xin lỗi... Thực sự là lỗi của ta.

Không có ai biết nàng nhìn thấy cái gì, lại từng trải cái gì.

Lúc này, từ trong quang mang chói mắt hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng, một đạo thân ảnh trực tiếp đi ra.

Thân ảnh ấy, mặc quần áo trắng, vóc người cao to, tướng mạo anh tuấn đến hoàn mỹ, đầu đầy... Mái tóc dài màu bạc, rối tung ở bên hông. Hắn ngoắc tay, Thí Thiên bay thẳng trở lại trong tay hắn.

Tiếp theo, lại một chiêu vung tay, búa Bàn Cổ, cũng trở về trong tay hắn.

Nguyên thần Vu Hồng bị hắn phóng ra, thuận tay chỉ một cái, Vu Hồng liền sinh ra một cái thân thể.

Kinh Hồng nhìn thấy một màn này, lẩm bẩm nói:

- Thần... Sáng thế!

Lão hòa thượng đứng ở trong đám người, niệm tụng phật hiệu:

- A di đà phật, thành thần.

Lão đạo sĩ vẻ mặt thành kính, niệm tụng đạo hiệu:

- Vô Lượng Thiên Tôn, thành thần!

Cả thế giới Bàn Cổ, trong nháy mắt này bị một khí tức bao phủ lấy, khí tức này từ trên đỉnh cõi trời ba mươi ba thế giới Bàn Cổ, xuống đến tận cùng của đại thế giới Bàn Cổ mênh mông, cao ngất trời, mỗi một con sông đang gầm thét, một mảnh đồng bằng bao la và cổ thành tang thương xưa cũ.

Toàn bộ vạn vật sinh linh của thế giới Bàn Cổ, vào giờ khắc này đều có một cảm giác an toàn và thực tế. Phảng phất một chút bất an trong lòng, vào lúc này tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa.

Đồng thời, cũng có vô số sinh linh trong nháy mắt khai ngộ. Chúng nó vốn là cái gì cũng không biết, cũng không hiểu được, nhưng vào giờ phút này chúng nó như là được khai thông, sinh ra linh và trí chân chính. Những sinh linh này đều không nhịn được quỳ sát đất, hướng về phía trời cao mà khấu đầu lạy tạ.

Vách giới của thế giới Bàn Cổ trong nháy mắt ngưng thực. Loại ngưng thực này, không phải là vách giới vô hình trước đây, mà là hóa thành hữu hình. Đó là một mảnh ánh sáng màu vàng!

Nếu như sinh linh có tu vi đứng đầu, bay một mạch, vượt qua vô số ngân hà, đi tới nơi này sẽ thấy được mảnh lớn màu vàng kia!

Nếu là có thể đứng ở nơi càng cao càng xa, nhìn thấy thiên giới mới được hình thành này, thậm chí sẽ bị cảnh đẹp làm kinh ngạc ngây người.

Nơi đó, giống như một đại thế giới màu vàng, như là một viên minh châu vàng to lớn khảm ở trên mảnh hư không hỗn độn.

Đây là một giới!

Một đại thế giới chân chính!

Tuy là nó so với tứ đại giới mà nói, còn rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn một giới trong tứ đại giới gấp mấy lần.

Nhưng đây cũng là là một đại thế giới đang trưởng thành, mà tứ đại giới hoàn toàn không có cách nào so sánh!

Mà Sở Mặc, thân là Chúa Trời của một cõi cũng đã thoát khỏi những ràng buộc của quá khứ, cá nhân hắn đang tiến cấp, đã xuất hiện thay đổi và tăng lên một cách bất ngờ.

Đây là một loại trùng sinh niết bàn chân chính. Máu, thịt, gân cốt của hắn… Tất cả đều do quy luật đan vào mà thành, có thay đổi căn bản.

Có thể nói, vào giờ khắc này, Sở Mặc thực ra đã thoát ly khỏi phạm vi người, trở thành Thần chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.