Người bị chết, vĩnh viễn ở lại trong hư không vũ trụ mênh mông. Bọn họ vì toàn bộ nhân loại trong thế giới Bàn Cổ, hy sinh tính mạng của mình.
Sở Mặc ở trên đại lục bản thổ của thế giới Bàn Cổ, trực tiếp dựng lên một tấm bia đâm thẳng về phía bầu trời. Phía trên tấm bia kia khắc tên của mỗi một người hy sinh. Thân nhân bằng hữu và hậu nhân của bọn họ, đều có thể tìm được dấu vết bọn họ từng tồn tại ở trên này.
Tấm bia lớn trọn đời bất diệt!
Nó được Sở Mặc lấy lực lượng vô thượng gia tăng!
Hơn hai mươi vạn tu sĩ Nhân tộc sống sót trở về, mỗi một người đều là chiến sĩ cường đại chân chính.
Mặc dù rất nhiều người cũng không thăng cấp đến cảnh giới Đại Tổ kia, nhưng mỗi một người bọn họ cũng đạt được tiến bộ cực lớn!
Cảnh giới nâng cao, cũng không có nghĩa là chiến lực nâng cao. Những người này, hiện tại tùy tiện một người đều nắm giữ chiến lực tương đối mạnh mẽ.
Đầu tiên, Sở Mặc để cho Sở Tuệ ổn định cuộc sống của những người này, phân tán đến từng ngóc ngách bên trong thế giới Bàn Cổ. Sau đó, hắn lại trước sau gặp hơn một trăm giới chủ của thế giới Bàn Cổ hiện tại.
Sở Mặc sử dụng thời gian rất lâu, nói chuyện với những Giới Chủ đó một hồi. Từ chỗ của bọn họ, Sở Mặc thu hoạch được rất nhiều tin tức. Sau khi kiểm chứng những gì Thần Toán lão nhân từng nói, càng khiến cho Sở Mặc xác định một việc. Thần Toán lão nhân thật sự có vấn đề!
Cuối cùng, Sở Mặc gọi Sở Tuệ tới trước mặt mình.
- Ca, ca tìm ta sao?
Hiện tại Sở Tuệ càng giống như một nhân loại hơn. Không, đã không thể nói là giống như. Mà từ trong ra đến bên ngoài, nàng chính là một nhân loại chân chính!
Thấy Sở Mặc, Sở Tuệ lộ ra vẻ mặt hài lòng. Mấy năm nay, nàng càng hoàn thiện hệ thống của mình hơn, sau đó làm ra một số lượng lớn phân thân, tới khống chế hệ thống này. Chỉ cần không phải liên quan đến chuyện đặc biệt trọng đại, Sở Tuệ sẽ không cần bản tôn mình qua đó nữa.
Cho nên những năm gần đây, bản tôn Sở Tuệ vẫn luôn rất tự do. Bình thường nàng ở cùng một chỗ với đám người Sở thị vương tộc. Hiện tại trải qua thời gian dài, nàng đã hoàn toàn dung nhập vào trong tập thể này.
Sở Mặc nhìn Sở Tuệ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Tiểu Tuệ, thoáng một cái... huynh muội chúng ta đã quen biết rất nhiều năm đi?
- Đúng vậy... Rất nhiều năm. Nếu như dựa theo tính toán của năm tháng Bàn Cổ... Vậy quá lâu!
Trên mặt Sở Tuệ thoáng lộ ra một nụ cười mỉm. Sau đó nàng cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Sở Mặc:
- Ca ca nhớ tới chuyện gì sao? Bình thường cũng không thấy ca ca xúc động như vậy.
Sở Mặc cười lắc đầu, sau đó nói:
- Không phải hồi tưởng lại chuyện gì cả. Thật ra gần đây có vài chuyện mới mẻ. Muội có muốn nghe hay không?
Đôi mắt Sở Tuệ chớp động, nhìn Sở Mặc, sau đó thản nhiên cười:
- Được, vậy ca ca nói một chút đi.
Nói, Sở Tuệ trực tiếp đi tới một bên, bắt đầu đun nước, chuẩn bị pha trà cho Sở Mặc.
Động tác của nàng rất nhanh nhẹn, nhưng cử chỉ lại hết sức ưu nhã. Nhìn nàng làm việc, sẽ cho người ta một loại cảm giác đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt thoải mái.
- Khoảng thời gian trước, ta đi đón Phàn gia gia, đã từng đi đến một chỗ. Người ở chỗ đó tự gọi nơi đó là Thiên Cung.
Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Sau đó ở nơi đó, ta gặp được một người tên là Thần Toán lão nhân.
Thời điểm Sở Mặc nói chuyện, cũng không có để ý tới phản ứng của Sở Tuệ.
Biểu hiện của Sở Tuệ cũng tương đối tự nhiên. Nàng vừa cẩn thận rót nước nóng vào ấm trà, vừa thuận miệng nói:
- Gọi cái tên này, chẳng lẽ là một tu sĩ lấy bói toán nhập đạo?
- Ừ, năng lực bói toán của hắn mạnh tới mức nói cái gì đúng cái đó. Nhưng hắn sống cũng đủ lâu, cho nên biết rất nhiều chuyện.
Sở Mặc cũng vô cùng nói tùy ý nói.
- Sau đó thì sao?
Lúc này Sở Tuệ đang rửa trà.
Trên thực tế, đến cảnh giới như bọn họ, uống trà chính là lá trà cực phẩm chân chính, căn bản cũng không cần phải rửa trà. Nấu nước cũng là chuyện một ý niệm. Nhưng Sở Tuệ lại cũng không thích làm như vậy. Nàng vẫn căn cứ vào phương thức nguyên thủy nhất của nhân loại, đi làm theo từng trình tự.
- Sau đó, hắn nói cho ta biết, nói trên đời này vẫn còn tồn tại phù văn tính mạng rất rất cường đại. Bọn họ ẩn nấp trong bóng tối. Chúa tể thế giới này, thậm chí ngay cả Thiên Chủ Lệnh và Giới Chủ Lệnh, cũng do bọn họ lấy ra.
Sở Mặc nói.
Lúc này Sở Tuệ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái, sau đó nói:
- Chuyện này, ta nhớ hình như ta đã nói với ca ca?
Sở Mặc mỉm cười:
- Đúng vậy, chỉ có điều Thần Toán lão nhân kia nói, tất cả phù văn tính mạng vẫn muốn trở về thế giới ban đầu kia của mình.
Sở Tuệ lắc đầu:
- Ta lại không muốn trở về. Ta đã hoàn toàn quen làm một nhân loại.
Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc:
- Ca, có khả năng rất nhiều người nghĩ đến, phù văn tính mạng ở thế giới loài người, giống như nhân loại ở trong thế giới của bức tranh. Nếu là nhân loại tiến vào thế giới trong bức tranh, chỉ có thể lấy một loại phương thức sống yên ổn, vậy sẽ có bao nhiêu khổ sở. Cho nên, bọn họ sẽ suy đoán trạng thái phù văn tính mạng ở thế giới loài người cũng như vậy.
Nói đến đây, nàng mỉm cười:
- Thật ra loại ý nghĩ và suy đoán này, nói như thế nào đây, cũng không thể nói là sai. Ngay từ đầu, nhất định là không quen. Bởi vì phương thức tồn tại của hai bên, có sự khác biệt cực lớn. Nhưng có một từ, là thói quen. Ta nghĩ, trên đời này, sinh linh am hiểu thói quen nhất chắc là nhân loại mới phải. Không quan tâm ở bất kỳ chỗ nào, bọn họ luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất, đi làm quen với hoàn cảnh chung quanh. Về điểm này, ở thời gian làm phù văn tính mạng, ta ít nhiều có chút không hiểu. Chỉ có điều, sau khi thành người, ta liền hiểu được. Thật sự như vậy.
Sở Tuệ nói tiếp:
- Ở thời đại ta sáng tạo ra văn minh cơ giới, thật ra căn bản không biết mình là phù văn tính mạng. Cho nên, khi đó, ta cũng không vui. Bởi vì bất kỳ chủng tộc trí tuệ nào đều rất muốn biết rõ ràng một việc.
Sở Mặc gật đầu:
- Ta đến từ chỗ nào.
- Đúng vậy, ta muốn đi đâu? Cái này thật ra đều không có quan trọng như vậy. Bởi
vì nếu như có thể vẫn duy trì ký ức tỉnh táo, đi đâu căn bản không có vấn đề gì. Nếu không thể cất giữ ký ức liên tục, vậy đi đâu có quan hệ gì?