Sau đó trong nháy mắt hắn bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Đã như vậy, sau khi trở về, ta sẽ liều lĩnh điên cuồng đả kích cái mạng lưới phù văn kia! Những kẻ trong tay có bản tin phù văn... đều phải giết chết! Ta có thể cho các ngươi xem thử, ta rốt cuộc có thể làm được điểm ấy hay không.
- Nếu như ngươi thật sự dám làm như thế, ta sẽ giết ngươi bất cứ lúc nào.
Sở Tuệ lạnh lùng nhìn Vô Lượng Thiên Chủ:
- Cắn nuốt ngươi, đơn giản chính là có chút khó khăn. Nhưng cũng không có khó khăn đến mức giống như năm xưa ta cắn nuốt Sở Tuệ!
Trong lúc vô tình, chính nàng để lộ ra một bí mật. Sở Tuệ trong miệng nàng, cũng không phải chính nàng, mà là Sở Tuệ hiện tại đi theo bên cạnh Sở Mặc, tạo a khung mạng lưới phù văn kia.
Vô Lượng Thiên Chủ nhìn Sở Tuệ trước mắt này. Trong lòng của hắn cuối cùng có chút rút lui.
Nhưng hắn thật sự rất không cam.
Hắn không phải là loại phù văn tính mạng cấp thấp nhất, chỉ có thể mặc cho phù văn tính mạng cao cấp tới làm chúa tể vận mạng của mình.
Hắn là một Đại Thiên Chủ!
Hắn là chúa tể nắm giữ sinh tử của vô số sinh linh.
Thế gian này, nơi duy nhất khiến cho hắn kiêng kỵ, chính là viện thế lực lớn này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hoàn toàn không muốn đi tới nơi này. Hắn không muốn tới nơi này tìm tức giận.
Lần này nhìn thấy là Sở Tuệ, tức giận càng nhiều. Nhìn thấy những tôn giả khác, cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
- Được lắm. Tôn giả, ngài vui vẻ là được rồi.
Trong lòng Vô Lượng Thiên Chủ đã hạ quyết tâm. Sau khi trở về, hắn nhất định phải đi tìm kiếm lỗ thủng của mạng lưới phù văn. Cho dù không thể trực tiếp đi theo đối kháng với viện thế lực lớn. Nhưng hắng tuyệt đối không để cho đám tồn tại viện thế lực lớn này sống tốt.
Sở Tuệ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Lúc này, từ phía xa truyền đến một giọng nói khe khẽ khác.
- Giải thích với hắn một chút về chuyện này cũng không sao đi? Sở Tuệ tôn giả?
Cái tên Sở Tuệ này, xem ra đã bị phù văn tính mạng chia ra này chiếm cứ. Ngay cả những tôn giả khác cũng gọi nàng như vậy.
Lúc này, Sở Tuệ mở miệng nói:
- Mấy tên Thiên Chủ này đều ngu xuẩn. Trên cơ bản đều thuộc về loại ngoại trừ làm hỏng chuyện ra, bất cứ chuyện gì khác đều làm không được. Tại sao phải nói với bọn họ biết?
- Bây giờ nói cũng không sao.
Theo giọng nói này, một lão già đi tới, trông tiên phong đạo cốt, mặc toàn thân đạo bào.
Nếu như Sở Mặc ở chỗ này, nhất định sẽ có cảm giác đã từng quen biết. Đồng thời trong khoảng thời gian ngắn nhất, hắn sẽ nghĩ ra được lão già này giống ai.
Thần Toán lão nhân!
Vô Lượng Thiên Chủ nhìn lão già này, biểu tình cũng không có quá nhiều bất ngờ. Hơn nữa nhìn ánh mắt, giữa bọn họ cũng có biết. Đồng thời ở trong lòng Vô Lượng Thiên Chủ đối lão đầu này, ít nhiều cũng có chút khinh thường.
Bởi vì phân thân nhân loại kia của hắn ở chỗ đại lục Thiên Cung lừa dối Sở Mặc, cũng không có thành công.
Thậm chí còn bị Sở Mặc từ nơi đó mang đi rất nhiều tài nguyên. Nếu như không phải nhờ có những tài nguyên này, đại lục Bàn Cổ có thể phát triển nhanh như vậy sao? Muốn bố trí mạng lưới phù văn, có thuận lợi vậy sao?
Lão già nhìn Vô Lượng Thiên Chủ, thản nhiên nói:
- Chuyện này, quan hệ đến luân hồi.
Thân thể Vô Lượng Thiên Chủ bỗng nhiên hơi rùng mình, sau đó nói:
- Nhưng sứ giả trước kia không là mới vừa thuật lại ý kiến của các ngươi sao? Hắn nói thế giới này không thể phát sinh thay đổi quá mức trọng đại?
Lão già cười nhạt, nói:
- Đó là một phương hướng nghiên cứu sai lầm. Sau khi trải qua Sở Tuệ tôn giả vạch ra, chúng ta đã tìm được hướng chính xác kia. Lần này may ngươi qua đây. Nếu không trong khoảng thời gian tới, chúng ta cũng sẽ đi thông báo với các ngươi.
Vô Lượng Thiên Chủ cảm thấy trong lòng nổi giận. Viện thế lực lớn quả thực khinh người quá đáng!
Lão già nói:
- Vừa lúc, ngươi tới. Khi quay lại, liền do ngươi tới thông báo một chút cho ba vị Đại Thiên Chủ kia biết. Cũng tiết kiệm cho chúng ta đi bên kia một chuyến. Mỗi lần qua bên kia, đều sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.
- Ta thông báo bọn họ cái gì?
Vô Lượng Thiên Chủ lạnh lùng nói.
- Nói cho bọn họ biết, không nên lại đi chèn ép thế giới Bàn Cổ. Cứ để mặc cho nó phát triển là được rồi.
Lão già thản nhiên nói.
- ...
Vô Lượng Thiên Chủ hít sâu một hơi. Hiện tại hắn có một loại kích động rất muốn chửi má nó. Nhưng bên trong hắn lại biết rất rõ ràng. Loại tâm tình này, thật sự đến từ chính nhân tính sâu bên trong linh hồn hắn. Cuối cùng, hắn nhịn xuống, không nói gì nữa. Trực tiếp xoay người rời đi.
Một bước, liền biến mất khỏi viện thế lực lớn này.
Lão già liếc mắt nhìn Sở Tuệ một cái, sau đó khẽ lắc đầu:
- Bọn họ, không có thể dùng được.
Sở Tuệ mặt không đổi sắc, gật đầu:
- Mở ra lục đạo luân hồi, trở ngại lớn nhất, chính là bọn họ.
- Vậy có nên nghĩ biện pháp, đi giúp Sở Mặc này một chút hay không?
Lão già nói ra những lời này nói tự nhiên đến cực điểm, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ hàm xúc nào khác ở bên trong.
Nhưng Sở Tuệ lại liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới lên tiếng:
- Không cần thiết phải làm như vậy.
Lão già gật đầu:
- Cũng đúng, không cần chúng ta giúp, người này cũng có thể làm được chuyện này. Nếu như chúng ta giúp hắn, nói không chừng, ngược lại sẽ khiến hắn nghi ngờ.
Sở Tuệ không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, lão già đứng ở đó trầm tư một lát, cũng xoay người rời đi.
Trở lại Vô Lượng Thiên, Vô Lượng Thiên Chủ nổi trận lôi đình!
Không quan tâm hắn không muốn thừa nhận thế nào, nhưng sâu bên trong linh hồn, bất kỳ giây nào phút nào loại nhân tính vẫn luôn ảnh hưởng tới hắn.
Rất lâu, hắn thậm chí có chút không phân biệt rõ được, mình rốt cuộc là một nhân loại, hay là một phù văn tính mạng. Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn cũng không là phù văn tính mạng, cũng không tính là nhân loại. Hắn là Thiên Nhân... Một giống mới tinh!
- Cho nên, viện thế lực lớn bên kia chưa bao giờ thật sự coi chúng ta là thành người một nhà?
Trên gương mặt Vô Lượng Thiên Chủ hiện lên một tia sát khí.
Sau một khắc, sóng chấn động linh hồn của hắn bắt đầu tản ra. Hắn đang triệu hoán ba Đại Thiên Chủ khác!
Nhận được hắn triệu hoán, Tử Kim Thiên Thiên Chủ trong nháy mắt liền đáp lại. Nhưng hai vị Đại Thiên Chủ Nam Vô Thiên và Tiêu Diêu Thiên kia lại ít nhiều có chút do dự. Bọn họ không biết rõ ràng, Vô Lượng Thiên Chủ triệu hoán bọn họ muốn làm cái gì.