Sở Mặc nhìn huyết nhân, hắn nghe ra sự khác biệt trong những lời này của huyết nhân.
- Đúng vậy, Nguyên Cổ. Đó là thời đại càng cổ xưa hơn so với Nguyên Cổ. Thật sự thời đại rất cổ xưa, tên là Thái Cổ. Sau Thái Cổ, đó là Nguyên Cổ. Đó là một vị đại Chân Thần thời Nguyên Cổ. Nhưng rất đáng tiếc. Thời điểm hắn đóng lại lục đạo luân hồi, bản thân cũng bị cắn trả. Nguyên linh của hắn tan ra ở trong thiên địa. Hiện tại, ở trên thế giới này chắc hẳn chỉ có thể tìm tới một chút mảnh nhỏ không thành hình. Nhưng cái này... Cũng cần phải xem vận khí.
Huyết nhân nói.
- Như vậy, phải làm như thế nào, mới có khả năng một lần nữa mở ra lục đạo luân hồi?
Sở Mặc hỏi.
Huyết nhân nói:
- Lục đạo luân hồi không thể một lần nữa mở ra. Một khi mở ra, thế giới kia của các ngươi, rất nhanh cũng sẽ sụp đổ, sẽ giống như ở đây. Sức sống bị diệt sạch, tràn ngập thối nát.
Xem ra, vị huyết nhân này thật sự biết được rất nhiều bí mật cay đắng.
Sở Mặc lại cười khổ nói:
- Phù văn tính mạng ở trong thế giới kia của chúng ta cũng đã tìm được phương pháp mở ra lục đạo luân hồi. Cho nên, chuyện này đã trở thành chuyện không thể nghịch lại. Ta tới nơi này, cũng là muốn biết, phải làm như thế nào, mới có khả năng ngăn cản chuyện này? Phải làm như thế nào, mới có khả năng bảo toàn thế giới kia.
Huyết nhân nghe xong, không khỏi trầm mặc hồi lâu. Hắn thở dài nói:
- Loại chuyện này, ta bất lực. Ta là do máu tươi của các thần hóa thành. Về chuyện này, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có tìm được nguyên linh của vị thần Nguyên Cổ kia, mới có khả năng biết được. Chỉ có điều, ta có thể nói cho ngươi biết một ít chuyện khác.
- Có thể nói cho ta biết, trước đó tại sao muốn phát động công kích đối với ta?
Sở Mặc không hỏi vấn đề khác là gì, mà là trực tiếp hỏi.
- Bởi vì đố kị.
Huyết nhân rất thẳng thắn thành khẩn.
- Đố kị?
Sở Mặc khẽ nhíu mày.
- Đúng vậy. Ngươi cũng là một giọt máu trong hồ máu này, lại thành một vị thần. Mà ta... Người mang máu của các thần, lại chỉ có thể vĩnh viễn bị vây khốn, trấn giữ ở chỗ này.
Huyết nhân nói khẽ:
- Ta vĩnh viễn, cũng chỉ có thể là một người truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cho các ngươi.
- Chỉ là bởi vì như vậy sao?
Sở Mặc nhìn huyết nhân, nhẹ giọng thở dài:
- Sống ở trên thế gian này, thật ra ai cũng không dễ dàng.
Huyết nhân gật đầu:
- Ngươi nói đúng, sống ở trên thế gian này, quả thực cũng không dễ dàng. Hơn nữa, ta thật ra hiểu rất rõ, cho dù nắm giữ phương pháp của các thần, ta chung quy không phải là các thần. Ta không có khả năng là đối thủ của ngươi.
Huyết nhân nói xong, nhìn về phía Sở Mặc:
- Ngươi đi đi. Đi tìm nguyên linh của thần Nguyên Cổ đi thôi. Rất khó tìm, nhưng chắc hẳn là ở trong mảnh hư không nghiền nát nơi này. Có lẽ, ngươi vẫn có thể tìm được hắn.
Sở Mặc nói:
- Ngươi không phải muốn nói cho ta biết một ít chuyện khác sao?
- Có một số việc, đều đã sớm chôn vùi ở trong sông dài năm tháng, không nói cũng được.
Huyết nhân do máu của các thần ngưng tụ thành hình như không có hứng thú nói tiếp. Thân hình của hắn dần dần tiêu tan, sau đó trực tiếp dung hòa vào bên trong hồ máu này.
Cuối cùng, cả thần điện vắng lặng không tiếng động.
Hắn cũng không nói gì, cũng không có giảng giải với Sở Mặc quá nhiều.
Cuối cùng, Sở Mặc lắc đầu, từ nơi này rời đi.
Bởi vì hiện tại hắn muốn biết nhất chính là những Thiên Nhân viện thế lực lớn sẽ làm như thế nào để mở ra lục đạo luân hồi. Hắn phải làm như thế nào để ngăn cản chuyện này.
Sở Mặc rời khỏi thần miếu, trực tiếp bước chậm ở trong vũ trụ lạnh lùng vắng vẻ đổ nát này. Toàn bộ vũ trụ cũng chỉ có bóng dáng của một mình hắn. Ngoại trừ hắn ra, một chút khí tức tính mạng cũng không có.
Ở nơi thế này, thật sự rất khó khiến cho tâm tình của người ta vui vẻ. Ngay cả Sở Mặc đã thấy qua quá nhiều sinh ly tử biệt, thấy qua quá nhiều thăng trầm. Nhưng vào thời khắc này, trong lòng của hắn vẫn không nhịn được sinh ra một loại cảm giác bi thương.
Trong vũ trụ đổ nát lại suy bại, tràn ngập khí tức thối nát này đã từng là một thế giới cũng có thể sáng chói rực rỡ tốt đẹp giống như thế giới của năm đại thiên.
Nhưng mà, hiện tại ở trong dòng sông dài năm tháng, chung quy hóa thành một mảnh hư vô.
Tất cả tốt đẹp đều đã hoàn toàn biến mất.
Tuy rằng chẳng biết tại sao, huyết nhân đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện với Sở Mặc. Nhưng trước hắn vẫn để lộ ra không ít vấn đề.
Nói ví dụ như, thế giới tư duy cao cũng không phải là một thế giới ổn định. Nơi đó được gọi là thần giới. Cách một đoạn năm tháng, lại cần lấy ra năng lượng từ trên thế giới tư duy thấp phía dưới, tới chống đỡ thế giới tư duy cao vận chuyển.
Sở Mặc không biết thế giới tư duy cao là một nơi tốt đẹp thế nào. Nhưng hắn đối với loại phương thức vận chuyển này, lại tràn ngập phản cảm. Nhưng lại có một loại bất đắc dĩ sâu sắc.
Sinh linh trên thế gian này muốn sinh tồn được, nhất định phải muốn ăn uống. Ăn uống... Ăn này, thật ra cũng là sinh linh. Nhưng như vậy có sai sao?
Nếu làm như vậy là vì sinh tồn, đó chính là không sai.
Mà nếu quả thật không phải là vì sinh tồn?
Nói ví dụ như, có vài người thích da lông động vật xinh đẹp, để chế tạo thành áo lông áo da, mặc lên người cảm thấy mình sẽ đẹp hơn. Điều này là đúng hay sai?
Rất nhiều vấn đề, trước kia Sở Mặc cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, thật ra bản chất chân chính của thế giới này, căn bản chưa nói tới công bằng gì đáng nói. Cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Toàn bộ đại thế giới mênh mông, thật ra theo đuổi chẳng qua là pháp tắc rừng cây cơ bản nhất.
Có thể ở thế giới tư duy cao, cũng như ở trong mắt của những sinh linh thần giới này thấy, bọn họ làm như vậy cũng hoàn toàn không có bất kỳ lỗi lầm nào.
Bọn họ muốn sinh tồn ở thế giới kia, muốn mỹ lệ hơn, cho nên... cũng chỉ có thể ra tay đối với thế giới cấp thấp.
Sở Mặc rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao càng là Thiên Nhân địa vị cao, xem thường đối với Nhân tộc lại càng rõ ràng nhất. Đây tuyệt không chỉ bởi vì những Thiên Nhân này tự ti, càng không phải bởi vì bọn họ là một chủng tộc mới sinh... khác hẳn với nhân loại. Điểm căn bản nhất, vẫn là ở chỗ, những Thiên Nhân này... có phân nửa tâm tình thậm chí nhiều hơn nữa, đến từ trong phù văn tính mạng!