Đại Công Kê mặt sợ hãi, nó cảm nhận được tia sát khí từ trên người Ma Quân khiến nó cảm thấy bất an.
Về phần Triệu Trường Hải ở huyệt động, bị uy thế của Kinh Lôi dọa tới mức ngất xỉu. Trong tay... vẫn nắm khư khư miếng vảy rồng.
Ma Quân có chút khinh thường nhìn Triệu Trường Hải, Sở Mặc ở bên cạnh nói:
- Sư phụ, con đã đồng ý với Đại Công Kê tha cho kẻ này một con đường sống...
Ma Quân không hỏi lấy một câu, thản nhiên gật đầu:
- Vậy cho y cút khỏi nơi này.
Nói rồi, vừa vung tay, Triệu Trường Hải đã bay lên bị vứt theo hướng Ma Quân vừa bước vào.
Từ đầu chí cuối, Đại Công Kê không mở miệng ngăn cản lấy một câu, vì nó nhìn ra, khí tràng vô cùng mạnh mẽ trên người này không hề có ý định giết người đang nắm miếng vẩy rồng trong tay.
Ma Quân quăng Triệu Trường Hải ra, dùng thần thức khống chế, để y rơi xuống đất bình an. Sau đó, đuôi lông mày nhướng lên, nhìn Đại Công Kê, có chút không xác định nói:
- Ngươi là thiên kê?
Đại Công Kê sửng sốt, nhìn Ma Quân:
- Ngươi là người trên Thiên giới?Ma Quân lắc đầu:
- Tiên giới.
- Người Tiên giới... sao có thể nhận ra Kê gia?
Đại Công Kê mặt không hiểu nhìn Ma Quân, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
- Bán bích kiến hải nhật, không trung văn thiên kê. (trích thơ Lý Bạch Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt. Dịch ý: Đến lưng chừng vách núi thấy mặt trời ngoài biển, nghe gà trời gáy vang không trung. Dịch thơ: Sườn non nắng biển ló, gà trời tiếng gáy vang)
Ma Quân thản nhiên nói:
- Trên thế gian này, ngoài thiên kê ra, bản tôn không nghĩ còn có giống gà nào có thể như ngươi.
- Ngươi đây là đang khen ta sao?
Đại Công Kê có chút không chắc chắn nhìn Ma Quân, rồi nói:
- Học thức của ngươi uyên bác như vậy, tại sao lại có đồ đệ vô tri đến thế? Kê gia ta đã truyền dạy cho hắn bao nhiêu tri thức về Thiên giới.
- Chuyện của Thiên giới, ta biết rất ít.
Ma Quân điềm đạm nói:
- Hơn nữa, ta cũng chẳng cảm thấy đồ đệ của ta, biết nhiều chuyệncủa Thiên giới là chuyện tốt.
- Ngươi quá cổ hủ rồi.
Đại Công Kê nghiêm túc nhìn Ma Quân nói:
- Tiểu tử này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bước vào Thiên giới, hiểu nhiều, sẽ có lợi cho hắn.
Ma Quân liếc mắt nhìn Đại Công Kê một cái:
- Sao ngươi biết nhất định hắn sẽ vào Thiên giới?
Đại Công Kê đột nhiên bừng tỉnh, cạc cạc cười quái gị:
- Hóa ra là vậy, ngươi là người khí phách hơn hẳn trong tiên giới lại không biết chuyện này, cạc cạc cạc cạc, chẳng trách, quả nhiên tri thức Kê gia vẫn cứ là uyên thâm nhất, các cạc cạc cạc!
Sở Mặc thoáng nhìn Ma Quân:
- Sư phụ con
Ma Quân khoát tay:
- Cơ duyên của con đã bị con thiên kê này biết rồi? Sao? Có liên quan đến Thiên giới?
Sở Mặc gật đầu, trong lòng có chút hổ thẹn, cảm thấy không nêngiấu giếm sư phụ.
Ma Quân vẻ mặt tự nhiên khoát tay:
- Những chuyện này đều là việc của con. Ta không hỏi. Không phải vì không muốn con khó xử. Vì ta rất rõ, nói cho ta biết bí mật của con, với con mà nói, cũng không khó khăn gì.
Trong mắt Ma Quân, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Sở Mặc vẫn kịp nhìn thấy.
Ma Quân điềm đạm nói:
- Nguyên nhân ta không hỏi con, là sợ ảnh hưởng đến lòng hướngđạo của ta! Trên thế giới này, bất kỳ ai, cũng có cơ duyên, duyên pháp của mình. Phần cơ duyên với duyên pháp này, nếu như bị người ngoài lấy đi, chưa chắc đã hữu dụng! Có một số bí kíp, cứ nghe đi nghe lại nhiều lần sẽ ảnh hưởng đến tâm tư của mình. Ta không phải thánh minh không bị những suy nghĩ ấy len lỏi. Tâm ta không thể hoàn toàn ngưng tịnh như nước. Vậy cho nên, biện pháp tốt nhất chính là không nghe.
Sở Mặc chỉ hơi xúc động bởi những lời nói của Ma Quân mà thôi. Vì hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới luyện tâm.Vì thế dù có thể lý giải được ý tứ trong lời nói của sư phụ, nhưng không thể lĩnh hội cảm giác ấy.Nhưng cảm giác của Đại Công Kê ở bên cạnh hoàn toàn bất đồng với Sở Mặc. Nó đã từng tiếp xúc qua Vô Thượng Kinh Pháp. Bởi lẽ đó, khi nghe lại những lời nói này của Ma Quân, Đại Công Kê đột nhiên kính nể, nhìn Ma Quân nói:
- Dù ngươi chỉ là người trong Tiên giới, nhưng Đại Công Kê tin sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ bước vào Thiên giới.
Ma Quân thản nhiên cười:
- Thiên giới sao? Khó nói trước.
Sở Mặc hiểu ý tứ trong lời nói của sư phụ., hiểu rõ được sự bình tĩnh đằng sau nụ cười của sư phụ chôn giấu bao nỗi xót xa và đau khổ. Vìvậy, hắn ngẩng đầu nhìn Ma Quân nói:
- Sư phụ, người nhất định sẽ bước vào Thiên giới, trở thành một ngôi sao sáng nhất trên Thiên giới.
Ma Quân nhìn Sở Mặc, nhẹ thở dài:
- Chúng ta đi thôi!
Sở Mặc gãi đầu:
- Đợi chút!
Ma Quân hơi ngẩn người, nhìn Sở Mặc một cái.
- Ngọn núi hiểm yếu như vậy, nói không chừng trên đây có không ít nguyên dược cực phẩm, con muốn đi hái một ít.
Sở Mặc nói.
Ánh mắt Đại Công Kê bên cạnh sáng ngời. Nó biết rõ, Sở Mặc muốn tìm chỗ dược liệu đó, chắc chắn là dưới sự chỉ dẫn của Thương Khung Thần Giám!
Tuy không thể đoạt được Thương Khung Thần Giám, nhưng nó có thể tranh giành nguyên dược mà!
Ma Quân nhìn Sở Mặc nói:
- Được, ta trở về thành Viêm Hoàng đợi con.
Ma Quân nói xong, không cáo biệt Sở Mặc thêm nữa, chỉ thoáng nhìn Đại Công Kê, trong ánh mắt, mang theo vài phần uy hiếp, rồi vèo một cái, biến mất trong không trung.
Đại Công Kê vươn một cánh, vỗ vỗ vào bộ ngực, rồi nói với Sở Mặc:
- Sư phụ ngươi đáng sợ nhỉ.
- Ngươi là gà thiên giới mà cũng sợ người trong Tiên giới sao?
Sở Mặc có chút kỳ lạ hỏi, câu nói này hoàn toàn không phải chếnhạo, mà Sở Mặc thực sự cảm thấy có chút kỳ quái.
Đại Công Kê thoáng nhìn Sở Mặc, khó chịu nói:
- Trong linh giới cũng có một người bình thường không biết võ công, Kê gia cũng không phải gà chọi. Còn nữa Kê gia là Thiên Kê, không phải gà trên trời! Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, hiểu chưa? Tiểu tử!
Sở Mặc mặt không biểu cảm, nhún người nhảy về hướng đỉnh Cô Bút, lười phản ứng lại với con gà thàn kinh không bình thường này.
Sau đó, Thương Khung Thần Giám đại phát thần uy. Sở Mặc vơ véthàng loạt trên đỉnh Cô Bút.
Khiến Đại Công Kê nhìn đến nỗi há hốc mồm, dùng cánh chỉ vào Sở Mặc hỏi:
- Đây là một ít mà ngươi nói? Tiểu tử... Ngươi thu sạch sẽ nguyên dược cực phẩm trên núi rồi còn đâu! Ngươi... không thể chia cho Kê gia một ít sao? Quá đáng! Thảo dược ngươi cắt tận gốc... ngươi đúng là không có đạo đức! Ngươi không để lại cho hậu thế một chút một ít nào!!