Thí Thiên Đao

Chương 31: Chuyện xưa của ma quân (2)​



Nguyên thú bậc bốn, đã có linh trí nhất định, tuy là chưa cao bao nhiêu, nhưng gần như đều có thể nghe hiểu tiếng người.

Híz-khà zz Hí-zzz!

Lưỡi Xích Mục Hàn Băng Mãng phun ra màu đỏ tươi, con ngươi đỏ thẫm, sát khí bỗng trở nên nồng đậm.

Sở Mặc thầm kêu một tiếng không hay rồi, trực tiếp nhảy sang bên cạnh.

- Hô!

Một hơi hàn khí, từ trong miệng rộng của Xích Mục Hàn Băng Mãng phun ra, dừng lại ở chỗ Sở Mặc đang đứng.

Sau âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt qua đi, nhìn cây cỏ tươi tốt vốn dĩ ở đó, đã bịt kín một màu tráng, nháy mắt kết thành băng!

Lúc này vừa lúc có một trận gió thổi qua, những cây cỏ bị đóng băng phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ, rơi trên mặt đất, vẫn trong trạng thái đông cứng!

Lúc nãy nếu như Sở Mặc phản ứng hơi chậm một chút, như vậy, giờ thứ bị đông thành băng … chính là hắn!

Sở Mặc cảm giác da đầu mình tê dại, nhìn Xích Mục Hàn Băng Mãng nói:

- Ngươi đùa thật hay sao? Đại gia bèo nước gặp nhau … Hòa bình bên nhau không tốt sao?

Sở Mặc vừa nói, vừa chậm rãi lùi về phía sau.

Xích Mục Hàn Băng Mãng, cũng đã coi hắn thành con mồi, động tác mạnh vô cùng xông vào hắn.

Sở Mặc kêu một tiếng to, xoay người bỏ chạy!

Cái thứ này ông nội hắn cũng không muốn đối mặt, hắn một thằng nhóc vừa mới đột phá Nguyên Quan, có năng lực gì mà đánh chứ?

Dũng khí và nhiệt huyết, cũng là phải xem thời cơ chứ!

Ít nhất lúc này, vẫn chưa tới lúc liều mạng.

Cảnh giới tầng ba Nguyên Quan, chạy tốc độ tất nhiên nhanh, Xích Mục Hàn Băng Mãng mặc dù là nguyên thú trong nước, nhưng ở trên đất bằng, cũng không chậm chút nào!

Gần như là trong chớp mắt, một người một trăn, đã ra khỏi khoảng cách mấy trăm trượng.

Thiếu nữ váy lam, lúc này ở nơi không xa, tự nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, nàng có chút thích thú, sau đó trong lòng tính toán, có nên ra tay giúp hắn hay không.

- Nếu ta không ra tay giúp hắn, tám chín phần … hắn sẽ chết trên tay con rắn nhỏ này.

- Ta có thể cảm giác được, hắn có liên quan với mục đích chuyến đến đây lần này của ta…

- Ai da, phiền chết đi, trời biết mục đích của ta là cái gì!

- Nhưng ta không thể để cho hắn chết được.

- Hãy đợi xem đi, bây giờ mà ra tay cứu hắn, hắn cũng chưa chắc cảm kích ta, hừ, tên tiểu tử đáng giận, để hắn chịu chút đau khổ cũng tốt.

Thếu nữ váy lam thì thầm trong miệng, một đôi mắt đang tập trung vào con Xích Mục Hàn Băng Mãng, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay.

Nhưng nàng không biết, ở nơi xa trong hư không, còn có một người!

Ma Quân cả người áo đen, sắc mặt càng tái nhợt hơn trước, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng chăm chú cảnh tượng này.

Tuy nói cho Sở Mặc chạy thoát, nhưng con đường này nhất định không bình an, Ma Quân sao có thể thật sự yên tâm để cho hắn đi một mình chứ?

Đứng ở trên hư không, Ma Quân có thể rõ ràng cảm giác được sự suy yếu trong cơ thể mình … chính là đang không ngừng tăng lên.

Vốn dĩ, hắn đã xác định sẽ chết.

Bị đánh rơi xuống thế giới này, gần như chẳng khác nào chặt đứt bất kì hy vọng nào của hắn!

Tìm một truyền nhân, chẳng qua chỉ là không muốn kế thừa nhất mạch này bị mất trên tay Ma Quân hắn.

Nhưng hắn trước giờ chưa từng trông cậy qua đồ đệ của mình có thể giúp hắn báo thù hay giúp hắn bất kì thứ gì, cho dù có thể, hắn cũng không cần.

Hắn cả đời này, ngoại trừ bóng hình sâu trong nội tâm, gần như có thể nói là không có gánh nặng trên người, không có bất kỳ ràng buộc.

Hắn chưa từng thu nhận qua đồ đệ, nếu không phải là đại nạn đến nơi, thậm chí cũng không có ý nghĩ này trong đầu.

Cho nên... Hắn nghĩ rất đơn giản.

- Tìm một đứa bé tư chất tuyệt vời coi được, dạy những thứ nên dạy dạy nó, sau đó cho nó cút đi!

- Chết không chết, liên quan gì đến ta?

- Dù sao kế thừa không đứt ở trong tay của ta, sau khi ta chết cũng không mất mặt mũi đối mặt liệt tổ liệt tông.

Có thể suy nghĩ là một chuyện, nhưng làm … lại là một chuyện khác.

Chỉ cần không phải ý chí sắt đá, làm sao có thể thật sự vô tình?

Ném Sở Mặc từ trên núi xuống, Sở Mặc lại chạy trở về, lúc đối diện với mảnh đất trống kia, Ma Quân cũng đã hiểu rõ, muốn bỏ xuống kỳ thật cũng rất khó.

Cho nên hắn mới lại bắt mất con nguyên thú để kéo dài tính mạng, âm thầm đi theo Sở Mặc.

Chết, đối với hắn mà nói, đã là không thể tránh khỏi, chẳng qua chỉ là chuyện sớm một ngày chậm một ngày mà thôi.

Tính toán trước mắt của hắn, là sau khi truyền thừa hoàn toàn một thân công pháp, tâm nguyện giải quyết xong, sẽ tìm một chỗ yên tĩnh để chết.

Nhưng hiện tại, có vướng bận, không thể thoải mái được như vậy.

Hắn muốn thấy Sở Mặc trở về Viêm Hoàng, muốn thấy Sở Mặc sau khi trưởng thành tới trình độ nhất định, mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Đây là tiếng nói chân thành nhất trong đáy lòng của hắn!

Ngay cả không muốn đối mặt, cũng tránh không khỏi chạy đâu cho thoát.

- Ôi …

Rất ít khi gặp phải trường hợp này của Ma Quân, phát ra một tiếng thở dài.

Con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn chăm chú vào đồ đệ của mình, bị con trùng nhỏ trong mắt hắn chạy đuổi theo khắp nơi, thì thào nói:

- Xem ra … thứ này, cuối cùng vẫn phải sử dụng.

- Điệp, nàng nói rất đúng, nếu là có vướng bận, sẽ mãi mãi không có sự giải thoát chân chính.

Khi nói chuyện, lòng bàn tay của Ma Quân, xuất hiện một bình ngọc trắng, hắn mở nắp bình ra, một mùi thuốc nồng đậm bay ra, xông vào mũi.

- Thất chuyển tiên đan…

- Năm đó nàng vì lấy thứ này, không tiếc lẻn vào Đan Tông, trộm nó đưa cho ta.

- Bởi vì chuyện này, gia tộc của nàng mọi người đều tức giận, để hạ lửa giận của Đan Tông, mấy trưởng lão già chết tiệt, gần như không để ý chút tình cảm đồng tộc nào, tự tay đánh nát thân thể của nàng, hủy hết đạo hạnh…

- Lại nhốt Nguyên Thần của nàng ở luyện thần đài, ngày đêm chịu thần hỏa thiêu đốt.

- Ha ha, bọn họ thật sự là độc ác mà … Vậy cũng ra tay được!

- Người Đan Tông … đều nhìn cũng không thèm nhìn, nói coi như hết, nói nàng trộm đan có tội, nhận được báo ứng như vậy, chuyện này thôi vậy.

- Có thể đám súc sinh kia … vì trong lòng có chút tư niệm, lại trực tiếp ra tay trấn áp nàng!

- Điệp nhi đáng thương của ta …

- Bọn chúng đều đáng chết!

- Ta càng đáng chết hơn!

Góc cạnh trên gương mặt Ma Quân rõ ràng hơn, lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt tràn đầy tự trách và thống khổ.

- Mà ta … lại không làm được gì!

- Cái gì cũng không làm được!

- Người đáng chết là ta!

- Người chịu thần hỏa thiêu đốt … cũng chính là ta mới đúng! Đăng bởi: longnhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.