- Ta không rõ lắm lối đi kia là dạng gì, bên trong có thích hợp để chiến tranh không?
Phương Minh Thông nói:
- Lúc ấy để cho tiện nên chúng ta đào thông đạo vô cùng lớn! Chiều rộng hơn trăm trượng, cao cũng vài chục trượng, rất trống trải. Nói thẳng ra…. Người chúng ta bên này chỉ sợ căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào. Kẻ thù chỉ cần hai làn mưa tên liền có thể giết chết toàn bộ họ rồi.
Sở Mặc ngẫm lại cũng thật sự là như vậy, nếu hoàn toàn không có phản ứng, bên cạnh bọn họ chỉ sợ ngay cả vũ khí cũng không có! Ai lại mang theo vũ khí dùng trong chiến tranh bên người khi đi đào quặng cơ chứ?
- Nói cách khác, nếu hiện tại chúng ta bất động thanh sắc điều động ra một đội nhân mã từ quân đội tới cũng có thể sẽ bị đối phương nhận ra, có phải hay không?
Sở Mặc hỏi.
- Đúng vậy, nội bộ quân tình của Đại Tề bên kia cũng không phải ngồi không…. Lại nói tiếp, lúc này chúng ta chẳng khác gì là thua người ta rồi.
Phương Minh Thông có chút khổ sở nói:
- Nếu không có tin tức này của ngươi… chỉ sợ thật sự xảy ra vấn đề lớn rồi!
Hoàng thượng nâng tay xoa xoa trán nói:
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hơn nữa loại chuyện thế này trẫm cũng không nghĩ tới… hừ. Hiện tại cho dù nội bộ quân tình Đại Tề không lợi hại như vậy, chúng ta cũng không dám dễ dàng điều động nhân sự. Con mẹ nó chứ…. Nội ứng bên trong… vĩnh viễn đáng sợ hơn so với người ngoài!
Khóe miệng Sở Mặc kịch liệt co quắp, hắn thật sự không nghĩ tới có một ngày lại nghe được câu mắng chửi từ trong miệng hoàng thượng. Bởi vậy có thể thấy được hoàng thượng giờ phút này vô cùng phẫn nộ.
Hơn nữa…. nội gián trong nhà? Đây là nói ai?
Ánh mắt của Sở Mặc khẽ nheo lại, thầm nghĩ trong lòng: Có thể có tư cách biết được chuyện này, chỉ sợ toàn bộ Đại Hạ cũng không vượt qua mười người!
Những người này không ai không đứng trên đỉnh quyền lực Đại hạ, căn bản không thể làm hại tổ quốc của mình.
Đại Hạ diệt vong, đối với hắn có chỗ gì tốt? Đại Tề cũng không thể vất vả đánh hạ Đại Hạ lại chắp tay tặng cho người khác làm hoàng đế. Phàm là người có chút đầu óc chỉ sợ đều sẽ không tin tưởng.
Ngoại trừ… một người!
Trong đầu của Sở Mặc đột nhiên hiện lên một đạo thân anh. Sau đó hắn đã bị ý tưởng của chính mình làm hoảng sợ. Trong lòng tự nhủ khó trách hoàng thượng không nói là ai…. Chuyện này quả nhiên không phải việc mình có thể xen vào.
Sau đó Sở Mặc khẽ cáu mày nói:
- Ta thật ra có một suy nghĩ…. Tuy nhiên không phải là rất hoàn hảo.
- Tạm thời không suy xét tới mạch khoáng kia sẽ có vận mệnh thế nào, nếu chỉ đơn thuần đối phó đại quân của Đại Tề, ta có một ý kiến.
Sở Mặc nói xong nhìn về phía Phương Minh Thông:
- Thông đạo này cho dù mở rộng thể nào thì điều kiện thông gió của nó…. Chắc cũng sẽ không phải là quá tốt chứ?
Con ngươi của Phương Minh Thông chợt lóe, dường như nghĩ tới cái gì đó, trầm giọng nói:
- Thường cách một đoạn…. sẽ có một miệng thông gió.
- Ừ… Vậy thì nhanh chóng phá hỏng hết những miệng thông gió đó đi. Trong thời gian ngắn…. hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng tới thông gió trong thông đạo chứ?
Sở Mặc hỏi.
Lúc này ngay cả hoàng thượng dường như cũng có chút phản ứng kịp. Ánh mắt lộ ra hào quang sáng ngời.
Phương Minh Thông hưng phấn đứng dậy, cũng không trả lời vấn đề của Sở Mặc mà đi tới trước mặt Sở Mặc đánh giá hắn nửa ngày. Sau đó dùng lực vỗ bờ vai của Sở Mặc, cười ha hả nói:
- Lão Phương ta đây…. Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ hoàng thượng thật sự chưa từng phục ai? Cho dù là lão già Hứa Trung Lương ta cũng không thể phục hắn. Lúc này lão Phương ta xem như phục! Con mẹ nó, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Mười bảy hay là mười tám?
- ….
Sở Mặc đầu xám xịt nhìn Phương Minh Thông, tức giận:
- Mười bốn tuổi!
- Khụ khụ…. Có thể không cần đả kích người như vậy không?
Phương Minh Thông lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn hoàng thượng:
- Bệ hạ…. chúng ta thời điểm mười bốn tuổi đều cảm giác mình đã thông minh rồi!
Hoàng thượng cười khổ gật gật đầu:
- Đúng vậy, đã bắt đầu tham chính, tham dự tới đại sự quốc gia, đích xác cảm giác mình đã rất lợi hại rồi!
- Nếu so sánh với tiểu tử này, lão Phương ta… thật sự sống rất uổng phí. Loại kế sách này thật ra cũng không phức tạp, nhưng ta lại cố tình không nghĩ tới. Dù sao thì… đó cũng là đại quân trăm vạn người nha!
Phương Minh Thông lầu bầu nói.
Trong con ngươi của Sở Mặc cũng hiện lên một đạo hào quang phức tạp, hạ giọng nói:
- Đúng vậy a…. trăm vạn đại quân chính là một triệu mạng người!
Hoàng thượng lúc này không ngờ cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Mặc, đưa tay lên, khẽ do dự một chút lại dừng ở trên vai của Sở Mặc, vỗ nhẹ hai cái:
- Trẫm…. có thể hiểu được tâm tình của ngươi, triệu sinh mạng…. mọi người đều nói, thất phu giận dữ năm bước máu tươi, thiên tử giận dữ, một triệu người nằm xuống! Đối với loại trường hợp này, lại có bao nhiêu người… vẫn có thể duy trì được chứ? Nhưng…
Trên mặt hoàng thượng cũng lộ ra vẻ cảm thán:
- Nếu không khiến đại quân trăm vạn này nằm xuống…. như vậy chỉ sợ toàn bộ Đại Hạ ta, sẽ có hàng tỉ người…. vì vậy mà chết!
Phương Minh Thông cũng thở dài một tiếng nói:
- Hiền lành thì không nắm quân! Lão Phương ta mấy năm nay…. Thấy được khá nhiều….. cũng không có cảm thán nhiều như vậy, con mẹ nó, lần này… ta tự mình đi!
Hoàng thượng lập tức ngăn cản nói:
- Không được!
Sở Mặc cũng ở một bên nói:
- Không được, ngài không thể đi. Hiện tại có vô số người nhìn chằm chằm ngài, ngài nếu động…. thì còn giữ bí mật cái gì?
- Vậy người nào đi?
Phương Minh Thông trừng to mắt nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Nếu kế sách này là ta nói ta, như vậy…. đại soái và bệ hạ nên để lại công lao này cho ta.
- Phì! Tiểu tử ngươi là cái loại người để ý công lao sao?
Phương Minh Thông nhìn như thô bỉ, kỳ thực rất cáo già. Một câu nói kia chẳng khác gì bỏ đi băn khoăn của hoàng thượng.
Dù sao công lao lúc trước của Sở Mặc đã quá lớn rồi!
Trên thảo nguyên là một lần, học viện hoàng gia Phiêu Diêu cung lại là một lần. Hiện giờ nếu để hắn chiến thắng một lần này nữa, cho dù Sở Mặc chỉ mới mười bốn tuổi, uy danh của hắn cũng sẽ đạt tới độ cao khủng bố trước nay chưa từng có!