Thí Thiên Đao

Chương 319: Sở Vương



Cho dù không phải sự thật, nhưng ít ra nếu nói với bên ngoài có một cường nhân tuyệt thế như Ma Quân bảo hộ, cũng được coi như là may mắn lớn trong bất hạnh.

- Chỉ là…. Sư phụ ngươi…. Có thể đáp ứng không? Cái loại cao nhân thế ngoại này….

Phương Minh Thông dù sao cũng là người tu luyện, vẫn rất rõ ràng về một ít quy củ của giới tu luyện.

Sở Mặc cười cười:

- Sư phụ ta…. Nhưng chỉ có một đồ đệ là ta thôi.

- Được!

Hoàng thượng đập bàn một cái, phát ra một tiếng giòn vang, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Một trận chiến này chấm dứt, trẫm liền phong ngươi làm Sở vương! Tất cả lãnh thổ Đại Tề đều là của ngươi!

- Hoàng thượng…

Vẻ mặt Phương Minh Thông khiếp sợ nhìn hoàng thượng, muốn ngăn cản.

Hoàng thượng khoát tay chặn lại:

- Ý trẫm đã quyết, trẫm có nhân tài như Sở Mặc, lo gì không có giang sơn? Cấp một nơi cho Sở vương thì có là gì?

Sở Mặc cũng có chút ngẩn người, hắn biết rõ quân vô hí ngôn. Vương này…. Khác với hoàng tử xưng vương, cũng khác với…. Thân Vương của Hạ Kinh! Đây là Chư Hầu vương!

Nói cách khác, sau trận chiến này, tất cả lãnh thổ Đại Tề là của Sở Mặc hắn!

Tuy rằng trên danh nghĩa là của Đại Hạ, nhưng trên thực tế đó chính là tài sản riêng của Sở Mặc hắn!

Có thể danh chính ngôn thuận có được quân đội của mình, có thể danh chính ngôn thuận thành lập một triều đình! Không nói khoa trương, cho dù một ngày kia Sở Mặc muốn khởi binh tạo phản cũng có thể đánh một trận với Đại Hạ!

Lời hứa hẹn này của hoàng thượng không thể nói là không nặng!

Là một bậc đế vương, đây đã là phong thưởng cao nhất rồi. Thăng quan phát tài…. Nếu so sánh với cái này quả thật chính là cặn bã.

Cũng khó trách lão Phương há hốc mồm, phần ân sủng của hoàng thượng đối với Sở Mặc đã tới tột đỉnh rồi. Nhưng nếu tĩnh tâm ngẫm lại, hoàng thượng làm như vậy cũng thật sự không đủ. Tin tức Sở Mặc mang về thật sự là quá trọng yếu.

Trọng yếu hơn chính là…. Sở Mặc có một sư tôn có thể khiến toàn bộ đại lục Tứ Tượng kinh sợ!

Cái này…. Mới là nhân tố mấu chốt nhất khiến hoàng thượng làm ra quyết định.

Không có Sở Mặc, đại quân trăm vạn của Đại Tề tiến quân thần tốc, có thể dùng thời gian ngắn nhất phát vỡ Viêm Hoàng Thành đế đô Đại Hạ. Như vậy Đại Hạ cũng chẳng khác nào là mất nước, không có sư phụ của Sở Mặc, cho dù phá vỡ lần tiến công này của Đại Tề, cho dù đánh Đại Tề tới mức không có lực phản công…. Nhưng mạch khoáng kia sẽ là lý do tốt nhất khiến vô số đại phái cấp cao can thiệp vào!

Đến lúc đó, Đại Hạ cũng sẽ gặp phải cảnh mất nước!

Việc này, hoàng thượng thân là vua của một nước đã thấy rất rõ ràng. Cho nên hắn có thể làm ra quyết định này trong khoảng thời gian ngắn, một mặc là hắn có quyết đoán của quân chủ. Về phương diện khác… cũng là thấy rõ tình thế trước mắt, muốn hoàn toàn buộc Sở Mặc ở bên cạnh mình.

Chỉ là dùng để buộc chặt Sở Mặc, không phải trói buộc…. mà là ân sủng cực độ! Chỉ dùng để cảm hóa!

Phương Minh Thông cũng rất nhanh hiểu được mấu chốt trong đó, trong lòng không thể không bội phục hoàng thượng. Đổi lại là người khác, cho dù nghĩ thông suốt cũng không thể quyết đoán như vậy. Bởi vì cái giá phải trả này… cũng quá lớn!

Sở Mặc nhìn hoàng thượng, trầm mặc nửa ngày sau đó mới cúi người thật sâu thi lễ:

- Bệ hạ, ta vĩnh viễn đều là người của Đại Hạ!

- Trẫm có được câu cam đoan này của ngươi là đủ rồi!

Hoàng thượng vẻ mặt thành thật nói.

Hiệu suất làm việc của hoàng gia tất nhiên là cực nhanh. Sở Mặc đêm đó liền trực tiếp lấy được Hổ Phù điều động đại quân.

Đúng vậy, Hổ Phủ này là Hổ Phù của Phương Minh Thông đại soái!

Nếu tín nhiệm, như vậy phải tin tưởng hắn có thể đảm nhiệm!

Xem xét lại, nếu giao vật này cho một thiếu niên mười mấy tuổi sẽ khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng vào lúc này, hai người Phương Minh Thông và hoàng thượng lại hoàn toàn không có loại cảm giác này.

Đồng thời hoàng thượng cũng tự tay viết một mật chỉ, cũng giao Thiên Tử Kiếm cho Sở Mặc. Kèm theo một phong mật thư của Phương Minh Thông gửi cho Biên tướng quân ở dãy núi Thiên Đoạn kia, nội dung bên trong cũng chỉ có đối phương nhìn xem hiểu, đủ để chứng minh thân phận của Sở Mặc.

Làm xong tất cả, Sở Mặc từ mật đạo hoàng gia lặng lẽ rời đi, giống như hắn chưa từng xuất hiện ở hoàng cung.

Trong ngự thư phòng, hoàng thượng và Phương Minh Thông ngồi đối diện nhau. Trước mặt hai người bày vài món ăn tinh xảo, tuy nhiên hai người lại không hề động đũa.

Thật lâu sau, Phương Minh Thông mới nâng chén rượu lên:

- Bệ hạ, lão Phương kính ngài một ly!

Hoàng thượng nâng chén rượu lên, cái gì cũng không nói, uống một hơi cạn sạch.

Phương Minh Thông nói:

- Tiểu tử Sở Mặc này thật là quốc bảo của Đại Hạ chúng ta. Hơn mười tuổi…. chậc chậc, thật sự là hâm mộ Phàn Vô Địch… đã nhặt được một đứa cháu ngoan!

Hoàng thượng nhẹ nhàng gật gật đầu:

- Chuyện trên người đứa nhỏ này nhìn như may mắn tới mức tận cùng, số mệnh vô cùng hùng mạnh, nhưng trên thực tế…. cũng là một loại tất nhiên. Bởi vì hắn có một sư tôn đáng sợ không thuộc về thế giới này! Trẫm sở dĩ đồng ý tin tưởng hắn cũng là suy nghĩ rõ một chuyện, Sở Mặc hắn không có khả năng dừng lại ở trong thế tục này nhiều năm. Cho nên cho dù cho hắn ân sủng to lớn thì có thế nào chứ?

Phương Minh Thông gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, phỏng chừng không lâu nữa hắn và sư tôn của hắn sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này. Đến lúc đó, cho dù thu hồi đất phong của hắn….

- Không…

Hoàng thượng khoát tay, vẻ mặt kiên định nói:

- Trẫm biết ngươi thích đứa bé kia, ngươi cũng đừng thử trẫm, trẫm có thể rất rõ ràng nói cho ngươi biết. Đại Hạ không vong, đất phong kia…. Liền vĩnh viễn là của Sở Mặc hắn! Cho dù hắn không lưu lại hậu nhân, nhưng chỗ kia…. Vĩnh viễn là của họ Sở!

Phương Minh Thông cười nói:

- Một trận chiến này còn chưa hoàn thành, chúng ta lại cứ như vậy phân nửa giang sơn Đại Tề ra…. Có phải không tốt lắm không?

- Ha ha ha!

Hoàng thượng không khỏi cười ha hả, lập tức trong mắt hiện lên một chút hàn khí:

- Trẫm không giết toàn bộ Đại Tề của hắn đã xem như nhân từ! Tuy nhiên, sau trận chiến này, số tiền chiến tranh cũng đủ để đè chết Đại Tề một trăm năm! Không cho bọn hắn một giáo huấn khắc cốt ghi tâm, bọn họ sẽ không thể nhớ lâu!

- Cho nên nói, theo góc độ nào đó, chúng ta thật đúng cần phải cảm ơn người để lộ bí mật. Nói cách khác, Đại Tề dùng đại quân trăm vạn này ở nơi khác, đối với quân đội của chúng ta mà nói cũng có áp lực cực lớn.

Phương Minh Thông thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.