Thí Thiên Đao

Chương 320: Dãy núi Thiên Đoạn



Hoàng thượng nhìn Phương Minh Thông thật lâu:

- Ngươi đừng biện hộ thay cho tiểu súc sinh kia, đó là lăng mạ trẫm! Lúc này trẫm dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho hắn! Chẳng qua bây giờ còn chưa được, trẫm không thể để xuất hiện điều gì bất ngờ trước trận chiến này! Cho nên… tạm thời tha cho hắn!

- Aiz…

Phương Minh Thông lắc đầu, thở dài một tiếng. Chuyện này đã dính tới gièm pha trong nội bộ hoàng gia. Cho dù hắn cùng hoàng thượng có quan hệ cá nhân cũng không thể tiếp tục thảo luận nghiên cứu chuyện này cùng hoàng thượng.

Chỉ có điều trong lòng Phương Minh Thông nhiều ít cũng có chút khó hiểu, cho dù mù cũng là một vị vương gia có địa vị vô cùng tôn kính. Không đảm đương được hoàng đế liền không đảm đương đi, cái này chẳng lẽ không tốt hơn làm một hoàng tử mù mất nước sao? Hắn vô cùng hiếu kỳ rốt cục Đại Tề phái người nào đến lại có thể đả động tới người từng đã là thái tử gia có thể làm ra lựa chọn điên rồ như thế.

Mười năm trước, khi mạch khoáng mới được phát hiện. Người biết chuyện này không nhiều như Sở Mặc nghĩ.

Tổng cộng cũng chỉ có ba người!

Đúng vậy, cái này thật ít!

Ba người này, theo thứ tự là Phương Minh Thông nhận tín tức đầu tiên, bởi vì người phát hiện ra mạch khoáng nhìn là đội quân đội đi thăm dò, là tâm phúc của Phương Minh Thông.

Sau đó theo thứ tự là đương kim hoàng đế và thái tử gia Hạ Anh.

Trừ đó ra, ngay cả đương triều Nội Các Thủ Phục Hứa Trung Lương…. Khi đó Hứa Trung Lương chỉ là thứ phụ, ngay cả Thủ Phụ là thân vương Hạ Kinh cũng hoàn toàn không biết chuyện này.

Đây là điều được liệt vào tuyệt mật cao nhất của Đại Hạ, bí mật khó có thể bị gỡ bỏ cả trăm năm.

Bởi vì cái này liên quan tới tương lai và vận mệnh quốc gia hơn mấy trăm ngàn năm của Đại Hạ!

Bởi vậy, thời điểm Sở Mặc nói quân đội của Đại Tề sẽ đi xuyên qua dãy núi Thiên Đoạn, hoàng thượng và Phương Minh Thông thậm chí không đi nghiệm chứng chuyện này có thật hay không. Trong lòng của bọn họ đã hiểu là ai bán rẻ bọn họ.

Chỉ có điều loại chuyện này làm sao có thể nói ra trước mặt Sở Mặc?

Đã từng là thái tử, hiện giờ là đại hoàng tử mắt mu, không ngờ lại bán rẻ phụ hoàng, bán rẻ quốc gia của mình, bán rẻ cả linh hồn của mình!

Cho dù có chỗ tốt cực đại hắn cũng không thể làm như vậy!

Nhưng hắn chính là làm như vậy!

Phương Minh Thông liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái, có chút chua xót mà nói:

- Bệ hạ có nghĩ tới không…. Chuyện này chưa chắc là thật sự? Ta không có hoài nghi lời nói của Sở Mặc, chỉ có điều…. có thể là Đại Tề cố ý thả tin tức giả?

Hoàng thượng thở dài một tiếng:

- Trẫm cũng hy vọng là giả!

Phương Minh Thông như thoáng chút suy nghĩ mà nói:

- Nếu là giả chúng ta cũng không tổn thất cái gì… nhiều nhất, chính là bị tiểu tử Sở Mặc biết bí mật của dãy núi Thiên Đoạn…

- Cái kia…. Không quan trọng! Hắn nắm giữ học viện, sớm muộn gì cũng sẽ biết!

Hoàng thượng thản nhiên nói.

Hạ Anh tại sao phải bán đứng quốc gia của mình, ngay cả Sở Mặc đã đi ra ngoài cũng nghĩ không thông chuyện này.

Tuy rằng Sở Mặc không biết rõ bí mật này chỉ có ba người biết. Nhưng hắn vẫn thông minh đoán được tên kia là ai. Bởi vì ngoại trừ thái tử tâm tính đã thay đổi, nhưng người khác không có lý do làm như vậy!

Đương nhiên, cũng có thể là Hạ Kinh. Dù sao thì lão già kia cũng là cáo già, điên cuồng lên cũng có thể làm vậy. Tuy nhiên Hạ Kinh hiện tại không nên điên cuồng như vậy mới đúng?

Không nói đến nếu thật là Hạ Kinh, hoàng thượng có lẽ khó xử nhưng Phương Minh Thông tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt này.

Tuy nhiên người này cho dù là Hạ Kinh, hay Hạ Anh gì cũng thế, Sở Mặc cũng không muốn để ý tới nhiều như vậy.

Hắn lần này có thể may mắn lấy được tin tình báo này từ Đại Tề bên kia, quả thực chính là một chuyện không thể ngờ tới. Ai có thể nghĩ tới chuyện lại trùng hợp như vậy, hắn lặng yên lẻn vào trong phủ đệ thật lớn, không ngờ vừa lúc lại chính là quý phủ của nhị hoàng tử Đại Tề?

Lại có ai có thể nghĩ tới, khi hắn đụng tới gian phòng của nhị hoàng tử, vừa lúc có thể nghe được bọn họ đang đàm luận chuyện này chứ?

Phỏng chừng vị nhị hoàng tử Đại Tề kia có năm mơ cũng không ngĩ tới, phủ đệ vô cùng cẩn mật trong mắt của hắn đều giống như thùng rỗng kêu to ở trước mặt Sở Mặc.

Mà Sở Mặc cũng thật không ngờ hắn có thể có được loại vận khí này, kỳ thật không chỉ là may mắn đủ nhiều. Đương nhiên có một số việc, cho dù hiện tại ngươi nói với hắn thì hắn cũng không lý giải được.



Dãy núi Thiên Đoạn ở bên cảnh phía tây Đại Hạ, là một nơi hiểm yếu chắn ở giữa Đại Hạ và Đại Tề.

Dãy núi Thiên Đoạn này chẳng những địa thế cực kỳ hiểm yếu, khắp nơi đều là vách đá dựng đứng. Hơn nữa còn có các loại nguyên thú thường xuyên lui tới.

Nghe nói nguyên thú cấp bậc cao nhất là bậc sáu, thậm chí là bậc bảy!

Cho nên, không ai có thể nghĩ tới quân đội của Đại Tề lại chọn đột phá từ nơi này! Đồng dạng cũng không ai có thể nghĩ tới nơi này tồn tại một mỏ quặng Nguyên Thạch vô cùng lớn!

Nguyên Thạch này, Sở Mặc cũng không muốn để lại cho Ma Quân, bởi vì Ma Quân đích thật là không xem trọng Nguyên Thạch ở thế giới này.

Ma Quân từng nói với Sở Mặc, Linh giới và Tiên giới cũng có Nguyên Thạch gì đó, chẳng qua ở trong Linh giới gọi là Linh Thạch, còn trong Tiên giới gọi là Tiên Linh!

Đối với Ma Quân mà nói, chỉ có Tiên Linh mới có tác dụng với hắn. Cảnh giơi bây giờ của hắn là vì bị Thất Sát độc ăn mòn, cũng không phải cảnh giới thật của hắn là Thiên Tâm Cảnh hoặc là cảnh giới Tiên Thiên. Mà lực lượng của hắn là nằm ở tầng cấp này. Nhưng thủ đoạn thi triển của Ma Quân từ trước tới nay đều là thủ đoạn của tiên gia!

Nếu không, làm sao có thể khiến tất cả cường nhân cao nhất của đại lục Tứ Tượng bị rung động?

Sở Mặc rất rõ ràng, sư phụ cản bản không để ý tới mấy thứ này, cũng không để ý tới chuyện mình dùng tên tuổi của hắn đi làm chuyện gì. Cho nên Sở Mặc mới có thể yên tâm nói lời nói kia với hoàng thượng.

Chỉ có điều không nghĩ tới, phản ứng của hoàng thượng lại mãnh liệt hơn so với trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Không ngờ lại đồng ý để hắn làm Sở Vương…

- Nếu ông nội biết việc này, nhất định sẽ vô cùng cao hứng! Tới lúc đó…. Ta sẽ kéo tướng gia gia của ta tới Sở quốc làm đại nguyên soái!

Sở Mặc ngẫm lại cảm thấy có chút buồn cười, ở sâu trong nội tâm rất vui vẻ. Nhưng cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.