Đám binh sĩ ở bên phía Đại Tề tức thì lớn tiếng hò hét lên.
Lúc này đám cường giả bên phía bọn chúng đều tức giận vô cùng, sắp trận phòng ngự, rồi lao thẳng vào làn mưa mũi tên đó!
Dọc đường đi, bao nhiêu khó khăn xảy đến đã khiến cho đám người này muốn nổi đóa lên không chịu được nữa rồi!
Đường đường là những cao thủ Thiết Cốt Cảnh, Thiết Huyết Cảnh mà lại biến thành đám lính đào mỏ, đào bới dọc đường đi rồi… Điều này quả thực là một nỗi nhục lớn đối với bọn chúng!
Bao gồm cả tên lính trẻ ở trong đó nữa, tất cả bọn chúng đều nổi điên lên.
Đám người đó vừa mới xông lên thì làn mưa mũi tên ở phía bên ngoài càng trở lên dồn dập hơn.
Rất nhiều người xông lên trước cùng với bọn chúng đều đã bị trúng tên mà ngã xuống thảm thiết.
Nhưng đám cường giả này lại không hề bị làm cho sợ hãi gì hết, chúng phẫn nộ thét lên rồi lao tới phía trước.
- Không xong rồi… Bọn chúng có cao thủ… Nhanh, nhanh chạy thôi!
Có tiếng kêu thất thanh vang lên, đám xạ thủ bên phía Đại Hạ đều nhanh chóng tháo chạy ra đằng xa.
Đám cường giả Đại Tề tức giận điên tiết muốn đuổi theo nhưng đã bị tên tướng trẻ tuổi ngăn lại, y nghiến răng nói:
- Không đuổi theo nữa! Trước tiên hay kiểm tra tình hình quanh đây đã, nếu chắc chắn không có gì khả nghi thì báo lại cho đại quân của chúng ta! Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ nơi này, đảm bảo cho đại quân thông hành không có bất cứ một nguy hiểm nào! Còn về lũ khốn đó thì… sẽ có cơ hội để trả thù bọn chúng!
Đám cường giả bên phía Đại Tề chỉ đành đứng trơ mắt nhìn đám xạ thủ đằng xa đang tháo chạy vào trong rừng sâu và mất hút.
Sau đó những tên lính thành thạo với công việc đào mỏ và bày đặt cơ quan mai phục bắt đầu kiểm tra một hồi, không phát hiện bất cứ điều gì bất thường hết. Bọn chúng báo lại thông tin đó cho tên tướng trẻ.
Tên tướng trẻ tuổi hung hang thở phào một hơi rồi thét lên:
- Truyền lệnh đại quân… phóng hết tốc độ tiến lên!
- Truyền lệnh đại quân… phóng hết tốc độ tiến lên!
- Truyền lệnh…
- Tiến lên!
Từng âm thanh truyền lệnh vang lên trong lòng thông đạo của dãy núi Thiên Đoạn, vang xa mãi cho tới phía đầu bên kia nơi có đại quân Đại Tề đang đứng ở đó. Rồi sau đó hạng chục mũi tên bắn lên trên không trung!
Cách dãy núi Thiên Đoạn này chừng một trăm hai mươi dặm, một đoàn quân hùng hậu, quân số đông đúc đến bất tận… thoáng chốc bắt đầu rat ay hành động.
Một đại quân dũng mãnh… đang lao về hướng dãy núi Thiên Đoạn!
- Chúng ta… sẽ làm nên lịch sử phải không? Quét sạch hàng vạn địch!
Trương Vinh đứng trên chỗ cao nhất của ngọn núi, phóng tầm mắt ra xa, nơi đại quân hùng hậu của Đại Tề đang lao về phía thông đạo mà lẩm bẩm nói. Rồi sau đó có chút xúc động, gã nói:
- Quả thực không thể tin được… Trương Vinh ta, một viên tướng hơn nửa đời người đi đào mỏ, mà lại có ngày trở thành một anh hùng trong chiến tranh!
- Ầm!
- Ầm!
Đại quân vạn người của Đại tề hành quân một cách chỉnh tề, bất cứ nơi nào mà bọn chúng đi qua, khí thế của bọn chúng đều khiến cho người ta phải cảm thấy khiếp sợ. Ngay cả đến mặt đất… cũng đang rung chuyển!
Bầu không trung đều dường như biến sắc vì động thái lớn như vậy của bọn chúng.
Từ đầu tới cuối, khí thế của đại quân Đại Tề uy phong ngút trời, phóng tầm mắt nhìn đại quân của bọn chúng kéo hàng dài mà không có điểm cuối.
Đạo quân đi ở phía đằng trước là đám quân hậu cần mang vác quân trang. Binh mã chưa chuyển bước mà lương thực đã hành quân trước. Ban đầu đám quân hậu cần đi sát đằng sau đám tiền trạm quân, nhưng vì muốn quét sạch những trướng ngại vật bên trong dãy núi Thiên Đoạn này nên đám quân hậu cần mới ở đằng sau của đàm tiền trạm quân.
Tới giờ thì đám quân hậu cần lại ở phía đằng trước, đám phu xe dũng mãnh quất roi lên lưng trâu ngựa. Đám súc vật kéo đó nhanh chóng điên cuồng lao về phía trước. Sau khi qua khỏi thông đạo này thì bọn chúng sẽ vẫn đi sát đằng sau tiền trạm quân, để đảm bảo cho công tác hậu cần của cả đại quân.
Đằng sau đám quân hậu cần mới chính là thiết quân của Đại Tề, hàng ngũ chỉnh tề nghiêm ngặt, kỳ xí rõ ràng.
Ở phía dưới soái kỳ có một người trung niên chừng ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi ở đó.
Người này chính là Phó Nguyên Soái đại quân Đại tề, Phương Đông Minh, vốn là người một nhà với Đại Soái của Đại Hạ, Phương Minh Thông. Lần Đông phạt này, Phương Đông Minh thân là chủ tướng, thống lĩnh đạo quân đánh Đại Hạ một đòn chí mạng!
Bên cạnh Phương Đông Minh có một tên thanh niên cưỡi con chiến mã thần tuấn, tướng mạo của y tráng kiện tuấn tú, sau lưng đeo một chiếc cung, trên lưng ngực treo một chiếc thương rất bắt mắt. Đó chính là Tam Hoàng Tử của Đại Tề, Khương Thu Dương!
Khương Thu Dương của hôm nay đã được rèn luyện ở trong quân đội một thời gian dài. Bất luận là khí chất hay những phương diện khác, y đều đã thay đổi rất lớn, đã không còn là một kẻ kiêu ngạo luôn coi thường người khác như trước nữa. Y đã trở lên điềm tĩnh hơn trước rất nhiều.
Khi mới vào trong quân đội, Khương Thu Dương quả thực cũng chỉ bắt đầu từ một binh sĩ phổ thông mà thôi.
Hàng ngày y tập luyện, thực hiện những nhiệm vụ cơ bản cùng với những binh sĩ khác, không có bất cứ một ai trong quân đội biết y là một Hoàng Tử hết. Lúc mới đầu rất nhiều người còn xem thường cái tên công tử da trắng õng ẹo đó, nhưng chẳng bao lâu sau, Khương Thu Dương đã dùng hành động để chứng minh năng lực của bản thân mình. Khương Thu Dương đã có được uy tín nhất định với đám binh sĩ phổ thông đó.
Sau đó y tích cực phấn đấu để đến trước khi xuất chinh đã trở thành một phụ tá ca cấp cho Phương Đông Minh.
Mãi cho tới bây giờ, rất nhiều người mới bất ngờ phát hiện ra rằng hóa ra tên thanh niên đó lại là một vị Hoàng Tử!
Nhưng tới lúc này thì không một ai nghi ngờ về thực lực của Khương Thu Dương nữa. Tất cả bọn họ đều… kính phục vì Hoàng Tử trẻ tuổi này!
Phương Đông Minh nhìn Khương Thu Dương một cái rồi nhẹ nhàng cười nói:
- Sau trận chiến này, thế cục của Đại lục Thanh Long ít nhất cũng sẽ được ổn định trong nghìn năm.
Khương Thu Dương điềm đạm cười và tiếp lời:
- Ta lại nghĩ rằng có thể ổn định được vạn năm cơ đấy. Lẽ nào Đông Minh thúc sẽ để cho Đại Hạ có cơ hội trỗi dậy hay sao.
Phương Đông Minh nhỏ tiếng nói đáp lời:
- Trước khi xuất chinh, Bệ Hạ đã dặn dò rằng giành lấy một nửa quốc thổ của Đại Hạ.