Sở dĩ Trương Vinh nói với Phương Đông Minh như vậy.
Là vì tuổi tác của Sở Mặc cùng với việc hắn hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm ra chiến trường!
Tính theo cấp bậc, Sở Mặc thậm chí còn chưa phải là một tiểu đội trưởng!Hắn chẳng qua chỉ là một đặc sứ do hoàng thượng và đại soái phái đến mà thôi, đúng vậy, một vị đặc sứ mới mười bốn tuổi.
Nếu hiện giờ mà Phương Đông Minh biết, chỉ sợ sẽ xấu hổ đến mức muốn tự sát mất thôi.
Cuối cùng, kể cả Phương Đông Minh, toàn bộ đám người đều bị áp giải tới doanh trại do Hà Húc dựng lên.
Toàn bộ dãy núi Thiên Đoạn, đã đâu vào với đó.
Sớm tinh mơ, mặt trời bắt đầu ló rạng, những tia nắng chiếu xuyênqua kẽ lá rừng rậm rạp hắt ra từng mảng sáng loang lổ.
Lối thông gió đã bị chặn kín kia dần dần có chút động tĩnh.
Tuy nhiên, vật bên dưới hẳn là không lường được có lượng đá tảng như một tòa núi đè ép bên trên.
Ầm!
Ầm!
Phía bên dưới phát ra từng tiếng nổ trầm trầm.Rõ ràng có người đang cố gắng đánh bay những tảng đá này.
Rốt cuộc núi đá bị đánh đến khi tạo nên chút khe hở. Một bóng người vô cùng thảm hại chui từ trong ra.
Sau đó, lại có một vài bóng người khác lục tục xuất hiện.
Có khoảng hai mươi mấy người, ở lại cùng với Khương Thu Dương!
Hai mươi người này đều là cao thủ Thiết Cốt Cảnh. Thân là thị vệ thân cận bên cạnh tam hoàng tử, bọn họ chưa bao giờ dám rời y một bước, và lần này cũng vậy.Hai mươi người này sau khi đi ra thì kiểm tra một vòng, sau đó mới nói với phía trong:
- Điện hạ, có thể ra được rồi.
Một thanh niên trẻ, lưng đeo cây cung, cởi trần đi từ bên trong ra. Tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem bùn đất, thoạt nhìn nhếch nhác thảm hại vô cùng.
Sau khi đi ra, Khương Thu Dương ngẩng đầu, đưa mắt theo tàng cây ngước về phía bầu trời. Nước mắt từ từ lăn trên má rồi rớt xuống.
- Điện hạ… Phương Đông Minh đầu hàng rồi… Tên hèn nhát đó!Vậy mà đi đầu hàng Đại Hạ!
Một gã thị vệ nói với vẻ tức giận vô cùng.
Khương Thu Dương thở dài một tiếng. Nhàn nhạt nói:
- Hàng… thì cứ hàng đi, chết trận cũng thế, đầu hàng cũng thế… trong lịch sử Đại Tề cũng sẽ không bao giờ đả động tới chúng ta đâu. Vốn… chúng ta đến đây một cách bí mật. Nếu hiện giờ toàn bộ đã táng thân trong lòng núi, vậy thì… cứ coi như chúng ta chưa bao giờ từng xuất hiện thôi!
- Đại Hạ sẽ không bỏ qua cơ hội công kích chúng ta như thế này đâu.Có người nói.
Khương Thu Dương hồn xiêu phách lạc nói:
- Mặc đi thôi…
- Điện hạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một gã thị vệ nhìn Khương Thu Dương đầy lo lắng.
Trên mặt của Khương Thu Dương lộ ra nụ cười lạnh như băng:
- Nghỉ ngơi… sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, chúng ta sẽ xâm nhập vào Đại Hạ!
- Hả?
Người thị vệ này ngẩn ra, nhìn Khương Thu Dương:
- Nhưng điện hạ… chỉ còn hai mươi người chúng ta… thì có thể làm gì cơ chứ?
Khương Thu Dương thản nhiên nói:
- Đại quân cả triệu người của chúng ta đã mất. Ngươi cho rằng Đại Hạ sẽ ngồi yên bỏ qua cơ hội này sao?
- Sẽ không…
Một gã thị vệ lẩm bẩm:
- Bọn chúng sẽ hành quân thần tốc…
- Thế như chẻ tre…
Một thị vệ khác tiếp lời.
- Chúng ta…có lẽ…sẽ…
Tên thị vệ thứ ba thì thào, không nói nổi thành lời nữa, nước mắt như mưa.
Khương Thu Dương gật gật đầu:
- Đúng vậy, có thể sẽ mất nước… cho dù không mất nước, thì chí ít… cũng sẽ mất đi một mảnh biên cương rộng lớn.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Khương Thu Dương.
- Mà chúng ta… sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!
Khương Thu Dương nói:
- Nếu không phải do chúng ta đánh mất đại quân cả triệu binh lính này, dùng sức mạnh đối chọi với sức mạnh, đánh một trận trực diện công bằng với Đại Hạ… Như vậy phần thắng có lẽ sẽ là năm mươi năm mươi. Nhưng hiện tại… chúng ta không còn chút hy vọng nào nữa rồi.
Hu hu…
Có người rốt cuộc không nén nổi bật khóc ra thành tiếng.
Hai chữ tội nhân này, còn nặng hơn núi thái sơn, ép cho họ quả thựcmuốn chết cho xong.
- Đừng khóc…
Khương Thu Dương hạ giọng nói:
- Chúng ta còn chút sức mọn! Ít nhất… chúng ta có thể… dễ dàng giết sạch người trong các làng mạc, trấn lớn, thành nhỏ mà chúng ta gặp… Cho dù không bù nổi hàng triệu sinh mạng. Nhưng tối thiểu… có thể chuộc một phần tội lỗi cho bản thân!
- Tàn sát dân thường?
Trên mặt một gã thị vệ lộ ra vẻ chần chừ, lẩm bẩm nói:
- Đó là việc mất hết nhân tính…Khương Thu Dương cười lạnh nói:
- Binh lính chả lẽ không xuất thân từ dân thường sao? Bọn họ chôn sống đại quân cả triệu người của chúng ta… chẳng nhẽ không phải là mất hết tính người?
- Được, điện hạ, ngài bảo sao… thì chúng ta sẽ nghe vậy!
Một gã thị vệ ánh mắt đã đỏ vằn lên, trên mặt còn ngân ngấn nước mắt, cắn răng nói:
- Cho dù có bị vạn người chửi rủa… Nhưng ít ra… chúng ta có thể trả thù Đại Hạ một cách thật tàn nhẫn!
- Đúng vậy… với đám người chúng ta, đủ để tàn sát mọi làng mạc và thành trấn chúng ta gặp được! Cho dù cuối cùng chết vì mệt… cũng phải giết đủ triệu người Đại Hạ!
- Điện hạ, chúng ta đi theo ngài!
Khuôn mặt nhếch nhác của Khương Thu Dương lộ ra nụ cười dữ tợn.
Vèo!
Đúng lúc này… một mũi tên đột ngột bắn về phía mặt của Khương Thu Dương.Tốc độ kia nhanh tới mức khó tin!
Đồng tử của Khương Thu Dương trong phút chốc nở ra, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ tột độ.
Phập!
Mũi tên này cắm thẳng vào giữa hai chân mày của Khương Thu Dương, xuyên ra đằng sau não bộ. Nụ cười dữ tợn vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của y, còn trong mắt y lại là vẻ hãi hùng và không thể tin nổi.
Trước khi chết, Khương Thu Dương chỉ liếc mắt đã nhận ra, mũi tênnày… chính là mũi tên Lam Ngọc của y!
Lúc trước, đánh mất một mũi… trên thảo nguyên.
Y có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mũi tên ấy lại lần nữa xuất hiện ở nơi này, và chỉ bằng một mũi tên đã bắn xuyên trán của một cao thủ dùng tên như y.
Đây là báo ứng sao?
Khương Thu Dương đã không còn sức để suy nghĩ vấn đề này rồi, cơ thể của y đổ ầm ầm xuống đất.Chết ngay tại chỗ!
- Điện hạ!
- Điện hạ bị ám sát!
- Điện hạ…
Hai mươi người này như đã phát điên, đồng loạt lao tới phương hướng mà mũi tên phóng ra.
Trong phút chốc, ánh sáng lóe lên thậm chí còn làm lu mờ cả ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu.
Hơn mười chiếc đầu người bay ra, máu tươi văng tung tóe.
Tiếp theo, một bóng người xông thẳng tới, dùng tốc độ như sét đánh giết chết ngay tại chỗ hơn hai mươi người luyện võ ở cảnh giới Thiết Cốt Cảnh!Cuối cùng, Sở Mặc đi đến bên thi thể ngã trên mặt đất, không còn chút sinh khí, chết không nhắm mắt… của Khương Thu Dương, thản nhiên nói: