Màu trắng của óc người pha với màu đỏ của máu tươi văng tung tóe đầy mặt đất.
Toàn bộ đại điện chìm vào một bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người như đều hóa thành kẻ ngốc, nhìn hoàng đế của mình với vẻ mặt không dám tin. Tới tận lúc này, mới có người nhận ra rằng, vẻ bình tĩnh của hoàng thượng… không phải là bĩnh tĩnh thật sự, mà là một loại bình tĩnh được dựng lên nhằm che đậy sự điên cuồng saukhi hoàn toàn bị suy sụp!
Chỉ một câu thôi, hoàng thượng… điên rồi!
Khương Hằng Vũ tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đã hóa điên, sau khi giết con trai thứ hai của mình, lại quăng ánh mắt lạnh như băng về phía ngũ hoàng tử. Đột nhiên rít lên:
- Nói, có phải các ngươi hay không! ——&- Không phải ta… Thật sự không phải ta… Phụ hoàng tha mạng… Phụ hoàng tha mạng!
Ngũ hoàng tử đã bị làm cho sợ đến vỡ mật, nhìn thảm cảnh của nhị ca mà không thể nào tin đây là sự thật.
Hoàng thượng còn muốn tiếp tục xông lên nhưng lại bị vài vị quan có địa vị trọng yếu liều mình ngăn lại.
Tuy nhiên thực lực của Kim Thạch Chi Cảnh đâu có dễ dàng ngăn lại như vậy… Hoàng thượng dường như đã toàn tâm toàn ý muốn giết con trai, trong mắt bắn ra luồng sát khí lành lạnh.Lúc này, ánh mắt của Khương Hằng Vũ trở nên vằn đỏ:
- Thực sự… không phải ngươi hay sao?
- Không phải ta đâu phụ hoàng!
Nhị ca đã chết, về cơ bản là không còn ai để đối chứng, trên mặt ngũ hoàng tử giàn rụa nước mắt:
- Phụ hoàng… chúng ta đều là con của người mà!
- Hoàng thượng, ngài không thể giết bọn họ được!
- Đúng vậy hoàng thượng, ngài bình tĩnh một chút, chúng ta cònchưa tới bước đường cùng mà…
- Hiện giờ chưa thể chứng minh là do nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử để lộ ra tin tức, hoàng thượng xin ngài bớt giận!
Vẻ lạnh lẽo trong con ngươi của Khương Hằng Vũ không hề suy suyển, vốn nghe không lọt lời người khác nói… chỉ là nhìn chằm chằm ngũ hoàng tử, cắn răng nói:
- Loại rác rưởi không làm nên trò trống gì mà chỉ giỏi làm hỏng việc như vậy! Giữ các ngươi lại thì có ích gì?
Ngũ hoàng tử lúc này cùng bất chấp rồi, gào khóc:
- Vì sao lại nhằm vào chúng ta? Đại ca và tứ ca đều ở đây, vì sao lại chỉ nhằm vào chúng ta?
Bên kia đại hoàng tử và tứ hoàng tử cũng đều cau mày, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Tuy nhiên, trong những lúc thế này, hai người đều rất ăn ý không hề hé răng.
Hoàng thượng tuy rằng thoạt nhìn như đã hóa điên, nhưng kẻ làm con như bọn họ kỳ thật trong lòng đều biết rõ, phụ hoàng của bọn họ trí tuệ phi phàm, có thể nhìn thấu mọi việc. Chuyện này, tám chín mươi phần trăm là do bọn nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử để lộ ra ngoài.Cho dù không phải cố ý, nhưng nhất định là bọn họ!
Cả đám triều thần khuyên lơn hết nước hết cái, quỳ cả xuống đất để cầu xin. Bên kia nhị hoàng tử bị bổ đôi đầu, đã chết từ lâu, máu tươi chảy tràn trề đầy mặt đất. Một mùi tanh tưởi tản ra khắp đại điện, khiến trong lòng mọi người đều phát lạnh.
Không ai ngờ được, trong cơn giận dữ, hoàng thượng lại chém chết con trai ruột của mình chỉ bằng một nhát đao.
Hơn nữa, trong đám hoàng tử, nhị hoàng tử cũng được coi như là khá xuất sắc.Lúc này Khương Hằng Vũ ném thanh đao trong tay xuống đất, mọi người bên cạnh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Bọn ta trăm đắng ngàn cay… xúi giục được tên thái tử mắt mù của Đại Hạ, lập ra kế này, vốn có thể giải quyết Đại Hạ, làm một mẻ khỏe cả đời! Ít ra, cũng chiếm được một nửa giang sơn của Đại Hạ, chỉ còn cần ngồi đợi mà thôi! Nhưng bởi hai tên súc sinh nhà ngươi để lộ bí mật, khiến cho cả triệu binh lính hy sinh vô ích… Cho dù ta không giết các ngươi, nhưng các ngươi còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa?Ngũ hoàng tử giải thích:
- Thật sự không phải vì chúng ta đâu phụ hoàng…
- Ngươi còn dám chống chế!
Khương Hằng Vũ tức đến sùi bọt mép, lại định lao về phía ngũ hoàng tử.
Lúc này, hoàng đế Đại Tề Khương Hằng Vũ thật chẳng khác nào một con sư tử đang nổi điên.
Lúc này Trần lão cuối cùng cũng bước ra, thở dài một tiếng:
- Bệ hạ… đến nước này cho dù ngươi giết hết bọn họ, thì có íchlợi gì?
Khương Hằng Vũ nghe xong mấy câu này, rốt cuộc không kìm nổi, nước mắt trào ra như suối, liêu xiêu lẹo vẹo trở lại ghế rồng, đặt mông ngồi xuống. Sau đó bắt đầu gào khóc:
- Liệt tổ liệt tông, con có lỗi với mọi người, con không thể bảo vệ giang sơn của Đại Tề… con thật là đáng chết!
Bên dưới đại điện, quần thần quỳ đầy trên mặt đất, tràn ngập thê lương.
Cũng đừng có thấy quân đội hai bên Đại Tề và Đại Hạ còn chưa bắtđầu giao chiến. Những đại thần khôn khéo này của Đại Tề kỳ thật trong lòng đều rõ ràng vì sao hoàng thượng lại điên cuồng như vậy.
Tổn thất hàng triệu quân, với toàn bộ Đại Tề mà nói đã không chỉ là hao tổn ngoài da nữa, mà là hoàn toàn bị thương đến xương cốt rồi!
Cho dù Đại Hạ không nhân cơ hội này mà tấn công, sức mạnh tổng hợp của Đại Tề cũng sẽ bị tụt hậu mười năm!
Vấn đề là, Đại Hạ sẽ bỏ qua cơ hội này sao?
Sẽ chẳng có ai tin!Trần lão nhìn hoàng thượng, trầm ngâm nói:
- Bệ hạ… trước mắt, lão thần chỉ có thể quay về núi một chuyến thôi.
Trên mặt Khương Hằng Vũ tràn đầy nước mắt, vị hoàng đế Đại Tề này chưa bao giờ lôi thôi thảm hại đến vậy. Y nhìn Trần lão, sau đó thở dài nói:
- Trần lão, ngươi đi rồi… cũng đừng quay lại! Vô dụng thôi! Sự phụ của Sở Mặc võ nghệ vô song! Ta nghe nói… ngay cả trưởng lão của Cô Thành, cũng bị y tát bay, loại cao thủ này… ai có thể chống lại được? Vận mệnh của Đại Tề ta gặp nhiều trắc trở, trên thảo nguyên phương Bắc, bại trong tay thiếu niên Lâm Bạch. Hiện giờ đối mặt vớiĐại Hạ, lại bại trong tay thiếu niên Sở Mặc. Chẳng lẽ các thiếu niên hiện giờ… đều đã lợi hại như vậy hay sao?
Trần lão cũng không nhịn nổi thở dài một tiếng, y là một trong những người phục vụ trong hoàng thất Đại Tề, thực lực đã đạt tới Minh Tâm Cảnh, tuy rằng không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không coi là yếu. Y biết, trong hoàng thất Đại Tề còn có cao thủ càng mạnh hơn tồn tại. Tuy nhiên, từ trước đến giờ hoàng đế Khương Hằng Vũ vẫn đối đãi với y vô cùng ân cần.
Con người đều phải có cảm tình, tuy Trần lão là kẻ tu hành, nhưng cũng không ngoại lệ. Gần như đã coi Đại Tề là nhà của mình.Hiện giờ nguy cơ diệt vong của Đại Tề đang bày ra trước mắt, trong lòng cũng thấy khó chịu vô cùng. Tuy nhiên, y cũng hiểu được, những lời của Khương Hằng Vũ là có lý. Sư phụ của thiếu niên kia, quả thực là rất đáng sợ! Không nên tồn tại trên thế giới này.