Toàn bộ tửu quán nháy mắt yên tĩnh, mọi người lộ vẻ khiếp sợ.
Đương kim Sở vương hiện tại chính là muội muội của Sở vương, Sở Yên đóng giả mà. Chuyện này không công khai nhưng thực tế thì ai cũng biết, đã chẳng phải là bí mật.
Nhất là vào sự kiện mùa thu vừa rồi, hầu như tất cả mọi người của Đại Sở đều biết Sở vương chân chính đã mất tích. Hiện tại, người đangmang mặt nạ màu bạc là muội muội của Sở vương.
Dân chúng bình thường luôn luôn thích bát quái. Lại nghe nói năm trước, khi phụ tử Phàn Vô Địch đến Sở quốc, Sở Yên còn từng chủ động thoái vị mấy lần để nhượng lại ngôi vị cho Phàn Vô Địch nhưng đều bị Phàn Vô Địch cự tuyệt.
Chuyện này từng là đề tài buôn chuyện của người dân Sở quốc trong một thời gian dài đó.
Quay trở lại chuyện vừa rồi, ở thiên hạ này có mấy người có thể khiến đại tài thần Vương Đại Phát vừa khóc vừa cười, miệng còn gọicông tử chứ? Mà thiếu niên ngọc thụ lâm phong kia khi đối mặt với Vương Đại Phát vẫn vô cùng lãnh đạm.
Sau khi phân tích, toàn trường lại ngây dại. Gần như xác định được thân phận của người thiếu niên anh tuấn kia rồi. Chính là Sở vương. Sở vương chân chính đó.
Không ai ngờ được Sở vương của Sở quốc vừa rồi lại ngồi cạnh họ, còn uống rượu giống họ nữa.
Người tỉnh lại đầu tiên là ông chủ quán rượu. Nhìn đã năm mươi mấy tuổi, trông như ông cụ non, đôi mắt sắc bén như diều hâu, ngay lậptức hô:
- Tiểu nhị, mau mau niêm phong toàn bộ đồ chỗ bàn ghế này cất vào kho cho ta. Sở vương từng ngồi cái bàn này, cầm đôi đũa này, uống bầu rượu này… Các ngươi không người nào được cướp của ta đâu nhá.
…
Con đường trong vương thành rộng rãi lại sạch sẽ, Sở Mặc có chút xúc động, hạ giọng nói:
- Nói ra cũng xấu hổ, chỗ này thuộc đất phong của ta mà giờ ta mới đến. Nhìn mọi thứ ở đây, ta cảm nhận được ngươi đã dồn rất nhiều tâm huyết cho nơi này õi đời này còn gì vui hơn khi được lão Đại công nhận công sức mình đã bỏ ra. Với người khác thì không biết nhưng giờ phút này, trong lòng Vương Đại Phát vô cùng ngọt ngào, vô cùng sung sướng.
Hứa Phù Phù làm Đại tướng quân, là huynh đệ của Sở vương thì sao chứ?
Sở Yên là muội muội của Sở vương, cầm vương quyền hai năm thì sao chứ?
Truyền nhân của Sở Mặc Phiêu Miểu Cung thì sao chứ?Cho dù các ngươi có thân thiết đến mấy thì khi Sở Mặc trở về, người đầu tiên nhìn thấy hắn là ta đây nhé. Cho các ngươi hâm mộ chết luôn.
Thật ra giữa Vương Đại Phát và mấy người kia cũng không hẳn có mâu thuẫn, chỉ ngứa mắt nhau thôi. Thi thoảng cũng tranh chấp mấy chuyện lặt vặt.
Nhưng tranh chấp nhỏ tích lũy ngày qua ngày sẽ thành mâu thuẫn lớn. Đến khi bộc phát có thể là điểm yếu trí mạng không thể cứu vãn.
Nhưng hiện tại, tất cả khúc mắc trong lòng Vương Đại Phát đã tan thành mây khói. Nam nhân cũng được, nữ nhân cũng xong. Người thông minh thì thế nào, ngốc nghếch thì thế nào, ai cũng chỉ cầu mình được người mình quan tâm khẳng định chính mình mà thôi.
- Công tử, phía trước là nội thành rồi. Nơi đó chính là nhà của ngài đó ạ.
Vương Đại Phát giới thiệu cho Sở Mặc.
- Hiện giờ lão tướng quân và Sở vương… à quên, tiểu thư Sở Yên đều ở đó ạ.
Sở Mặc nhìn cung điện nguy nga phía trước, gật gật đầu, trong lòng đã có phần kích động. Vương Đại Phát lại nói tiếp:
- Nữ vương thảo nguyên cũng thường tới nơi này làm khách. Lúc trước, khi mọi người chưa biết Sở Yên giả trang thành công tử, ai cũng cho rằng nữ vương thích Sở vương đó… ha ha…
Khóe miệng Sở Mặc co quắp, xấu hổ cười cười.
Đúng lúc này, phía xa truyền đến một tiếng quát:
- Nữ vương thảo nguyên giá lâm… Người không phận sự mau mau lùi lại.
Vương Đại Phát ngẩn người, lập tức cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:
- Công tử, trùng hợp quá nhỉ!
Sở Mặc thầm nghĩ: trùng hợp cái rắm. Nhất định là Na Y nghe tin hắn trở lại Đại Hạ, đoán được hắn sẽ quay về đây nên mới tới.
- Công tử?
Vương Đại Phát tò mò nhìn. Cái nhìn khiến Sở Mặc muốn đập cho một phát, phải mất một lúc mới bình phục tâm tình.
- Chúng ta có phải tránh đi không ạ?
Vương Đại Phát cười hắc hắc, ánh mắt hóng hớt.
Chuyện cũ của Sở Mặc và nữ vương thảo nguyên tuyệt đối hấp dẫn ó rất nhiều phiên bản liên quan đến chuyện của Sở vương khi còn chưa quật khởi và lúc công chúa Vương đình gặp khó khăn. Một số tiên sinh kể chuyện ở mấy quán trà quán rượu còn dựa vào đây biên chuyện mà mưu sinh.
Không đợi Sở Mặc trả lời, hai tên mở đường cưỡi ngựa đã từ đâu chạy đến.
Từ phía xa, chúng phóng rất nhanh, người chưa đến nhưng đã nghe tiếng quát lớn:
- Loan giá của nữ vương sắp đến, người vô phận sự mau tản ra. Đụng vào đội ngũ của nữ vương sẽ mang tội bất kính. Hai kỵ sĩ mở đường đều là người của Sở quốc. Về đạo tiếp khách, Sở Yên làm rất tốt. Sở Mặc cười cười, cùng Vương Đại Phát lùi lại giống mọi người xung quanh.
Sau đó, một đại đội nhân mã tiến đến.
Sở Mặc nhìn qua, khẽ cười:
- Trở thành nữ vương có khác, phô trương phết nhỉ.
Trong lòng Sở Mặc đang nhớ lại cô gái xinh đẹp quật cường mình từng gặp trên thảo nguyên. Vương Đại Phát cười lớn:
- Chuyện này rất bình thường mà. Dù sao cũng là nữ vương, đại biểu cho Vương đình, khi xuất hành không long trọng sao được. Theo thuộc hạ thấy, đội ngũ này còn thu gọn khá nhiều rồi đấy ạ.
- Có khi đây là lí do vì sao mà các bậc quân vương rất ít khi đi ra ngoài nhỉ, quá hao tài tốn của. Nếu nước giàu mạnh thì còn đỡ, chứ chỉ là nước bình thường, mỗi lần xuất hành thế này chẳng phải sẽ chuốc lấy bao tiếng oán than hay sao.
Sở Mặc thở dài.
Vương Đại Phát hơi bất ngờ, nhìn Sở Mặc tràn đầy kính phục:
- Công tử đúng là người nhìn xa trông rộng, luôn có những cách nhìn thật đặc biệt.
- Không phải ngươi đang nịnh ta đó chứ?
Sở Mặc cười nói.
Da mặt Vương Đại Phát đã dày hơn trước đây rất nhiều, cười hì hì nói:
- Thuộc hạ nói thật lòng mà.
Từ đầu đến giờ, Vương Đại Phát đều không xưng ‘thần’, cũng không gọi Sở Mặc là ‘vương’. Sở Mặc cũng hiểu tâm tư của y. Y đang dùngphương thức này để biểu thị sự trung tâm của mình, đồng thời tuyên cáo với người ở ngoài: ta đã theo Sở vương từ khi ngài chưa làm vương đó. Ta là một trong những công thần lập quốc đó.
Sở Mặc cũng không ghét kiểu tính toán này. Nếu Vương Đại Phát không có chút tính toán nào còn khiến Sở Mặc đề phòng hơn.
Đoàn xe thật dài. Sở Mặc lẳng lặng nhìn, treo trên mặt nụ cười thản nhiên. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.