Thí Thiên Đao

Chương 581: Làm lại từ đầu



Hơn nữa còn có rất nhiều chuyện và người khác chưa xử lý.

Còn có cả hàng trăm vạn đại quân của Sở Quốc nữa.

Hiện giờ cũng là rắn mất đầu.

Hết thảy đó đều là cục diện lớn vô cùng rối rắm.

Lúc đó Sở Mặc thật sự có kích động muốn buông tay bởi vì lấy cảnh giới bây giờ của hắn thì thiên hạ to lớn thế làm sao lại không thể đi?

Chỉ cần tu luyện bình thường, chỉ cần tích lũy đủ nguyên liệu Ngũ Hành Đạo thì hắn có thể trực tiếp phi thăng lên Linh giới.

Nếu là như vậy hắn như thế nào lại làm… thất vọng những người đã trả giá hết thảy vì Sở Quốc chứ?

Sở Yên, Vương Đại Phát, Hứa Phù Phù, Hà Húc...

Lần lượt từng gương mặt những người đó lúc còn sống không ngừng hiện ra trước mặt hắn, tiếng nói tiếng cười còn vang bên tai.

Nếu cứ như vậy buông xuôi, cứ như thế mà rời đi thì Sở Mặc cảm thấy bản thân không còn cách nào tìm ai mà đòi công đạo nữa.

Nghĩ đến ông nội, nghĩ đến tiểu thúc thúc Phàn Chí Viễn còn chưa kịp hưởng thụ sự phấn khích của thế gian này, Sở Mặc có cảm giác tim như bị dao cắt.

Buồn cười là mình lại còn muốn cho tiểu thúc thúc sau này trở thành vua của Nhân giới, kết quả… ngay cả tính mạng cũng không hiểu sao lại mất đi nữa.

Mà tất thảy đây đều là do hắn!

Sở Mặc đau lòng, tự trách, thống khổ.

Cảm giác này tuy là có thể nhìn thấy Diệu Nhất Nương mà giảm bớt một chút nhưng nhiều hơn cũng chôn sâu trong nội tâm mình.

Dường như trong một đêm hắn đã tưởng thành lên rất nhiều.

- Những chuyện mà mấy người còn chưa hoàn thành thì hãy giao cho ta - người còn sống để hoàn thành đi.

- Tâm nguyện mà mấy người còn chưa thực hiện được, ta sẽ giúp mấy người thực hiện.

- Người giết các người, một ngày nào đó ta sẽ mang đầu của hắn về đây bái tế mọi người!

Đứng ở ngoài Vương thành của Sở Quốc, trong lòng Sở Mặc yên lặng nói.

Diệu Nhất Nương đứng ở một bên nhìn bên mặt của Sở Mặc, phát hiện ra một sợi tóc phất phơ trong đó không ngờ lại bạc một chút.

Lòng của nàng khẽ run lên, có cảm giác muốn khóc đến nơi nhưng nhịn được.

Nàng không muốn ở thời điểm này mà lại rơi lệ trước mặt hắn, hắn đã đủ mệt rồi. Những thứ mà hắn phải gánh quá nhiều, lúc này nàng không muốn gây thêm phiền phức nữa.

Lúc này, trên cổng vương thành Sở Quốc lại xuất hiện một thân ảnh đứng xa xa nhìn mấy người Sở Mặc:

- Người kia từ đâu tới?

Không lâu trước đó vương thành Sở Quốc là một tòa thành phồn hoa không có màn đêm, ngay cả cấm đi lại ban đêm cũng không có, ngựa xe như nước vô cùng phồn hoa, bây giờ lại như một tòa quỷ thành, không ai tới đây nữa, cả tòa thành đều bao phủ trong tử khí.

Nhưng khiến người ta bất ngờ là lúc này lại xuất hiện một người.

Sở Mặc cũng có chút không ngờ được. Lúc trước hắn dùng thần thức đi tra xét cũng không thể tưởng được thời điểm thế này lại có thể có người ở đây.

- Ta là Sở Mặc!

Sở Mặc trầm giọng nói.

- À? Sở... Sở Vương? Ngài là Sở Vương bệ hạ?

Người ở trên cổng thành có vẻ vô cùng xúc động, đầu tiên là bùm một tiếng quỳ xuống, kết quả là thân mình trực tiếp bị tường thành ngăn trở, lại nhanh chóng liên tiếp chạy xuống theo cổng thành, chạy xuống đi tới trước mặt Sở Mặc, phịch một tiếng quỳ xuống đất:

- Mạt tướng Đào Thế Phương, bái kiến Sở Vương bệ hạ!

- Ngươi cứ như thế mà xác định là ta sao?

Sở Mặc hỏi một câu. Người trước mặt này hắn cũng có chút ấn tượng, là một tướng lĩnh cấp thấp trong quân đoàn thợ mỏ.

- Bức họa bệ hạ từ lúc còn trong quân đã lưu truyền rồi, thiên tướng cấp trên mỗi người một phần, sớm muộn gì cũng phải phục vụ! Binh lính trong binh doanh cũng phải phục vụ mà! Cho nên nhận ra được.

Đào Thế Phương lớn tiếng đáp cũng không đề cập đến chuyện về Sở Mặc mà năm đó còn đang ở trong quân đoàn thợ mỏ nhận được.

Đây thực sự là một người thông minh chân chính! Sở Mặc thầm nghĩ.

- Vậy làm sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?

Sở Mặc hỏi.

- Mạt tướng nghe nói bên này đã xảy ra chuyện, lập tức mang theo ba nghìn người khẩn cấp tới tiếp viện, lại không nghĩ tới… sau khi trở về đối mặt với một tòa thành trống không.

Nước mắt của Đào Thế Phương không nhịn được phải chảy xuống:

- Người nhà của ta đều ở trong tòa thành này, tất cả đều biến mất… ta không biết xảy ra chuyện gì nên đành phải thủ ở đây, thứ nhất là đợi những người khác, thứ hai cũng là sợ có người nhân cơ hội đoạt thành.

Sở Mặc vỗ vỗ bờ vai của Đào Thế Phương, thở dài, không biết phải an ủi như thế nào.

Lúc này, Diệu Nhất Nương ở một bên nói:

- Đào tướng quân, không biết hiện tại Đại Sở chúng ta còn lại bao nhiêu quân?

Đào Thế Phương cẩn thận nhìn thoáng qua Diệu Nhất Nương rồi vội vàng cúi đầu ngay lập tức, cẩn thận trả lời:

- Quân đội cũng không có tổn thất lớn, ngoại trừ quân bảo vệ trong vương thành đều biến mất ra thì những lực lượng khác vẫn còn đó.

Diệu Nhất Nương gật gật đầu:

- Nói cách khác, những lực lượng còn lại của chúng ta không phải ai muốn ức hiếp là có thể ức hiếp, đúng không?

Trên mặt Đào Thế Phương hiện ra thần sắc kiêu ngạo, nói:

- Đương nhiên, cho dù là Đại Hạ muốn nhân cơ hội đánh tới cũng cam đoan là có đi mà không có về!

Lúc này Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc.

Hai người tuy là mấy năm chưa ở chung nhưng vẫn rất ăn ý.

Sở Mặc lập tức nói:

- Đào tướng quân, bây giờ ta bổ nhiệm cậu… là Hộ quốc tướng quân của Sở Quốc! Bây giờ việc cậu cần phải làm chỉ có một, chính là bảo vệ vương thành này.

Đào Thế Phương nao nao, lập tức, dùng sức gật đầu sau đó quỵ xuống đất, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói:

- Mạt tướng… lĩnh mệnh!

Không có loại mừng như điên khi được thăng quan, nếu có chỉ có trước sau đều trầm ổn.

Mặc dù đây là thủ đoạn trong thời kỳ đặc biệt nhưng Sở Mặc đối với Đào Thế Phương cũng đặc biệt hài lòng rồi.

Sau đó hắn sắp xếp:

- Để những quân đội khác nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó, đồng thời gọi tất cả chủ tướng của quân đội quay lại vương thành báo cáo công việc!

Đào Thế Phương gật đầu:

- Bệ hạ yên tâm, chuyện này giao cho mạt tướng là được!

- Được, đi làm đi!

Sở Mặc gật gật đầu.

Đối với quân đội của Sở Quốc, Sở Mặc cũng không lo lắng, bất kể là thế hệ của ông nội hay là bên Vương Đại Phát hắn đều có sự tin tưởng tuyệt đối dùng thời gian ngắn nhất để bình ổn họ.

Thật ra rất đơn giản, phụ thuộc vào thực lực mà thôi.

Mà ngay cả chưởng môn của Phi Tiên là Thẩm Ngạo Băng, loại nữ nhân kiêu ngạo ác kiệt ngông cuồng hống hách đến không còn thuốc chữa đó cũng đều bị hắn cứng rắn một chiêu đã trấn áp được thì những quân nhân nơi Nhân giới này làm sao lại không thể trị được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.