Thí Thiên Đao

Chương 809: Nhất định phải tin ta (1)



Lục Thiên Duyệt bĩu bĩu môi, sau đó nói với Sở Mặc:

- Cảnh giới của sư phụ ta là Nguyên Anh.

- Nếu sư phụ của ngươi là tu sĩ ở đỉnh cao Nguyên Anh sắp bước vào kỳ Luyện Thần thì có lẽ y sẽ ngăn cản ngươi tu luyện công phápnày.

Sở Mặc nhìn Lục Thiên Duyệt thản nhiên nói:

- Thể chất của ngươi là cấp chín, ở Linh giới có lẽ cũng coi như là nằm tốp cao nhất rồi, cho nên hẳn là sư phụ ngươi nghĩ, nếu ngươi tu luyện công pháp này thì chẳng qua chỉ không hợp thôi chứ sẽ không có vấn đề gì. Nhưng y không biết rằng, thể chất của ngươi ở cấp chín, gần với thuộc tính của nước, với thể chất như vậy mà ngươi tu luyện công pháp mang thuộc tính của nước ắt sẽ thành công không nhỏ! Nhưng ngươi lại cứ đi chọn loại công pháp dương cương mang thuộc tính lửa… nước lửa tương khắc, kết quả ra sao, chính ngươi tự đi mà suy nghĩ.

- Sở công tử… vậy, vậy thì phải làm sao?Bây giờ Lục Chính cũng được một phen sốt ruột rồi.

Đứa con gái này là hy vọng của tương lai cả nhà họ Lục! Tuy nói cao thủ kỳ Kim Đan của họ Lục không thiếu, nhưng trẻ như vậy cũng chỉ có mình Lục Thiên Duyệt mà thôi!

Y còn trông cậy vào việc con gái có thể vào cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí còn cao hơn nữa kìa, giờ nghe Sở Mặc nói, đừng nghĩ tới đột phá, đến sinh mạng còn đang bị nguy hiểm ấy chứ. Trong lòng sao có thể không lo lắng được.

Sắc mặt của Lục Thiên Duyệt tuy hơi tái, nhưng trong con ngươi vẫncất chứa vài phần nghi ngờ nhàn nhạt. Dù sao tất cả những gì mà Sở Mặc nói, đều đã vượt qua tầm hiểu biết của nàng rồi.

Sở Mặc cười cười:

- Lục cô nương, ta biết ngươi vẫn có chút chưa tin, vậy, ta hỏi ngươi một câu.

- Câu gì?

Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc, giọng điệu bất giác đã ôn hòa hơn nhiều.

Kim Đông Nam ngồi bên cạnh xem như đã hoàn toàn phục sát đấtrồi. Đồng thời cũng mừng vì những gì mà mình tính toán. Nhà họ Kim có thể giao du với một đại nhân vật vừa có lai lịch, lại vừa có tài năng như vậy quả thực là quá may mắn.

- Khi ngươi tiếp xúc với những nơi sông sâu suối cả, những nơi có nước, có phải sẽ cảm thấy trong lòng mênh mông bát ngát, thoải mái vô cùng hay không?

Sở Mặc hỏi.

- Này… Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng nước sông cuồn cuộn sẽ đều cảm thấy khoan khoái hào sảng mà?

Lục Thiên Duyệt nói.

- Được, vậy ta lại hỏi ngươi, khả năng bơi của ngươi rất giỏi có phải hay không? Bất kể là vùng sông nước xa lạ cỡ nào, ngươi cũng dám xuống, hơn nữa còn cảm thấy rất an toàn đúng chứ? Ngoài ra, có phải bình thường dù các sinh vật trong nước kinh khủng cỡ nào, cũng rất hiếm khi xuất hiện bên cạnh ngươi?

Sở Mặc hỏi.

- Này…

Lục Thiên Duyệt sửng sốt, nhìn Sở Mặc với vẻ hơi bất ngờ, thật lâu sau mới gật đầu nói:

- Có vài lần, mấy người đồng môn chúng ta gặp một hồ nước lớn, vì thời tiết oi bức nên muốn xuống tắm rửa…Nói đến tắm rửa, sắc mặt Lục Thiên Duyệt hơi đỏ lên, nhưng vẫn nói tiếp:

- Các nàng đều bị các sinh linh trong nước tấn công, chỉ có mình ta… bình an vô sự. Việc lần đó, ngay cả sư tỷ có cảnh giới đỉnh cao của Trúc Cơ còn suýt chút mất mạng. Lần đó ta tưởng là ngẫu nhiên, nhưng theo ý ngươi, thì không phải là trùng hợp?

- Đương nhiên không phải!

Sở Mặc nói một cách chắc nịch:

- Đó là vì hơi thở của ngươi gần với nước!

- Hóa ra là như vậy… ta hiểu rồi.

Lục Thiên Duyệt lẩm bẩm nói. Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng trùng khớp với những gì mà Sở Mặc vừa nói, cuối cùng, cũng tâm phục khẩu phục, nhìn Sở Mặc hỏi:

- Vậy, ta phải làm thế nào?

Sở Mặc đảo mắt một vòng, dựa lưng vào ghế nói:

- Ta thì làm gì có cách nào?

- Ngươi…

Lục Thiên Duyệt tức đến nghẹn cổ, cảm giác bị dồn nén vô cùng, rấtmuốn đánh cho tên tiểu tử này một trận.

Nhưng Lục Chính ở một bên thì lại bật cười ha hả nói:

- Thiên Duyệt, còn không nhanh chóng xin lỗi Sở công tử? Cha đã nói với ngươi rồi, Sở công tử không phải kẻ tầm thường, ngươi lại cứ muốn thử một phen, giờ thì sao đây? Phục rồi chứ?

Sở Mặc giật giật khóe miệng nhìn sang Lục Chính, trong lòng tự nhủ, lão già này đúng là không biết xấu hổ! Thế mà dám thừa nhận một cách quang minh chính đại!

Kim Đông Nam cũng nhìn sang Lục Chính với ánh mắt sâu xa khólường, tuy nhiên lại không lấy làm bất ngờ, hiển nhiên y đã sớm biết Lục Chính là con người thế nào rồi.

Nói tiếp, không một gia chủ của gia tộc nào lại là kẻ đơn giản cả. Nhất là gia chủ của loại gia tộc lớn hơn mấy ngàn miệng ăn như vậy, tâm cơ… lại càng khiến người thường khó lòng bì kịp.

Lục Thiên Duyệt hơi hơi quỳ gối về hướng Sở Mặc:

- Xin lỗi Sở công tử, tiểu nữ là Lục Thiên Duyệt, lúc trước đã mạo phạm công tử, mong Sở công tử đại nhân đại lượng, chớ so đo với loại nữ nhi tầm thường như ta đây.Sở Mặc cười ha hả nói:

- Tỷ tỷ à, ta còn không lớn bằng ngươi đâu đấy, đây rõ là ngươi đang bắt nạt ta mà.

Khuôn mặt của Lục Thiên Duyệt hiện lên chút xấu hổ, sẵng giọng nói:

- Ngươi là nam tử hán đại trượng phu…

- Được rồi tỷ tỷ, ngươi cùng đừng tiếp tục rót mật vào tai ta nữa, chuyện này thì không khó giải quyết, ta viết cho ngươi một đơn thuốc, ngươi tìm hết dược liệu trong đơn thuốc về, ta luyện một lọ đan dược cho ngươi. Chỉ cần ngươi sử dụng theo chỉ dẫn của ta, một tháng sauliền hết hẳn loại triệu chứng này.

Sở Mặc thản nhiên nói.

- Ý của ngươi là ta vẫn có thể tiếp tục tu luyện công pháp hiện tại?

Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc, có chút không dám tin.

Sở Mặc nói:

- Năm đó ngươi lựa chọn loại công pháp này không phải cũng bởi vì nó có uy lực hùng mạnh hay sao? Hiện giờ bắt ngươi bỏ, ngươi nỡ lòng chứ?

- Đương nhiên không nỡ rồi.Lục Thiên Duyệt đã tu luyện loại công pháp này đến cảnh giới cực cao, với công pháp này, tu sĩ cùng cảnh giới vốn không phải là đối thủ của nàng. Tốc độ tu luyện của nàng nhanh như vậy cũng chính là bởi loại công pháp ấy.

- Vậy thì được rồi còn gì?

Sở Mặc nhìn nàng một cái:

- Đan dược có thể hóa giải những ách tắc trong cơ thể ngươi, sau đó thiết lập lại một điểm cân bằng ngũ hành mới. Như vậy về sau khi ngươi tu luyện tiếp thì ngũ hành sẽ tăng trưởng đồng thời, không xuất hiện lại tình huống như bây giờ nữa.

- Thật sao? Thế… Thế thì tốt quá!

Lục Thiên Duyệt nghe thấy vấn đề của mình có thể được giải quyết liền vui mừng quá đỗi.

- Còn nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.