Thí Thiên Đao

Chương 858: Bách Biến lại chạy trốn tiếp



Bách Biến đạo nhân lúc này cũng sắp điên rồi, ánh mắt đỏ ngàu, giậngiữ thét lên:

- Bản tôn không tin, đường đường một tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh lại không trấn áp nỏi một tiểu súc sinh Kim Đan như ngươi!

- Lão cẩu, đừng phí lời!

Sở Mặc rống lên.

U Minh Bát Đao chém tới.

Đao thứ nhất Đoạt Hồn!

Bách Biến đạo nhân hơi chùn bước, với cảnh giới của hắn, vốnkhông nên dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Nhưng cơ thể hắn từ sau Thiên Kiếp tới giờ, liên tiếp bị trọng thương, nhất thời căn bản không thể hoàn toàn hồi phục lại.

Lại thêm chiến lực của Sở Mặc quả thực quá đáng sợ, dường như cảnh giới chỉ cách một rãnh trời, trên người hắn căn bản không có tác dụng gì! Cho nên dưới ảnh hưởng của Đoạt Hồn, chiến lực của Bách Biến đạo nhân giảm bớt đi nhiều. Phản ứng cũng chậm hơn.Một đao này rạch thẳng vào khuôn mặt thiếu nữ của Bách Biến đạo nhân, vết thương khủng khiếp xuất hiện trên mặt hắn.

- Á!

Bách Biến đạo nhân thét lên thảm thiết.

Hắn đánh trả, một chưởng vỗ thẳng lên người Sở Mặc.

Thân hình của Sở Mặc một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

Sức mạnh của cảnh giới Nguyên Anh quả là vô cùng dũng mãnh, một Kim Đan cơ bản không cách nào so sánh được.Nhưng Tổ Cảnh chi thể của Sở Mặc mạnh tới mức không hình dung nổi Khiến người khác không lời nào tả được!

Bị một tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh dốc sức đánh lên người mà hắn chỉ phun một ngụm máu tươi, sau đó lại mạnh như rồng hổ xông tới.

Mẹ kiếp Thế này thì còn gì là thiên lý nữa?

Bách Biến đạo nhân cuối cùng cũng hơi hối hận, tự mình tại sao không giữa đường chặn giết hắn? Không những trước giờ chưa từng có ai nhìn thấu được lớp vỏ bọc của hắn, mà tên tiểu tử này quả đúng là yêu nghiệt. Hắn rốt cuộc có phải là người không? Có lẽ nào lại là con củamột thần thú dũng mãnh nào đó?

Một nhân vật như vậy sao có thể xuất hiện ở Linh Giới?

Cho dù có ở Thiên Giới cũng không có gã thanh niên biến thái như vậy!

Bách Biến đạo nhân không lạ lẫm gì với Thiên Giới. Hắn sớm đã biết được nhiều sự việc liên quan tới Thiên Giới từ chỗ của chưởng giáo, nhưng lại chưa từng nghe qua về kiểu người đang đứng trước mặt hắn.

Mắt trừng trừng thấy người đó nắm đao lao về phía mình, trong lòngBách Biến đạo nhân lại nảy sinh sự sợ hãi!

Hắn có một cảm giác nếu như tiếp tục đánh, bản thân hôm nay rất có thể sẽ ngã xuống tại đây!

Không sai, hắn là Nguyên Anh, tốc độ trốn chạy của Nguyên Anh căn bản tên tiểu tử này không đuổi theo kịp. Nhưng vấn đề là Nguyên Anh muốn hồi phục lại, không có tới vài trăm ngàn năm thì không thể được! Chưa nói tới việc vị chưởng giáo lòng dạ tàn độc kia có cho hắn cơ hội hồi phục hay không, cho dù là trước mắt trời biết tên tiểu súc sinh này còn có con bài nào chưa lật hay không?Bách Biến đạo nhân thầm nghĩ trong lòng, hắn hét lên một tiếng không phục, cả diện mạo bỗng chốc biến trở lại hình dáng trước đây khi gặp Sở Mặc, vết sẹo trên mặt nhìn thấy tận xương, nhìn thoáng qua vô cùng dữ tợn. Sau đó hắn nhìn Sở Mặc vẻ vô cùng xảo quyệt, xông thẳng về phía trước, muốn lấy lại cánh tay của mình.

Đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, cánh tay có thể mọc trở lại. Nhưng trên ngón tay kia còn đeo một chiếc nhẫn mà ắt phải cướp lại!

Trong đó là toàn bộ gia sản của Bách Biến đạo nhân!

Sở Mặc làm sao có thể cho hắn cơ hội đó? Hắn lạnh lùng quát:

- Lão cẩu, đừng hòng chạy thoát! Mau dùng khí thế Nguyên Anh Đại Năng của ngươi để quyết trận tử chiến với ta!

Lúc này vết thương trên người Sở Mặc cũng tương đối nghiêm trọng, nhưng hắn càng đánh càng dũng mãnh.

Trong đan điền hắn có một nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, huyết dịch trong cơ thể như đang thiêu đốt. Lúc này, lòng hắn không chút tạp niệm, chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

- Chiến!

Thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc sau khi dung hoà với thân đao, uylực giờ tăng đáng kể, hoàn toàn không giống với trước đây. Mỗi đao chém ra đều hình thành lực sát thương vô cùng đáng sợ.

Lại thêm chiêu thức dũng mãnh của U Minh Bát Đao, quả thực như là hổ mọc thêm cánh!

Mặc dù Sở Mặc tới lúc này vẫn chỉ có thể thi triển được bốn đao, nhưng bốn đao này đã đủ dùng rồi!

Sát Sinh!

Trảm Phách!Ác Mộng!

Mỗi đao lại dũng mãnh hơn, sắc bén hơn so với đao trước!

Cơ thể của Bách Biến đạo nhân lại nhiều thêm những vết thương.

Đồng thời mong muốn giành lại cánh tay của hắn cũng hoàn toàn tan biến!

Sở Mặc căn bản không cho hắn cơ hội, Sở Mặc như phát điên vậy, dường như là muốn cùng chết với hắn.Bách Biến đạo nhân cuối cùng không chịu nổi, rít lên thảm thiết, sau đó bóp nát tấm phù triện, viu một cái, cơ thể hắn đã biến mất tại chỗ!

Lần này hắn thật sự chạy mất rồi.

Hoàn toàn không phải là đối thủ!

Trận chiến này là trận thảm bại nhất trong kiếp tu luyện của hắn, đồng thời cũng là trận chiến cận kề cái chết nhất.

Không lâu trước đó, hắn chỉ cần biến mình thành hình dạng một người khác, sau đó âm thầm đánh lén, cho dù là kẻ địch mạnh hơn hắnnhiều lần đều bị hắn đánh lén mà phải nuốt hận.

Có người tới tận lúc chết cũng không biết người giết hắn là ai!

Bởi vì Bách Biến đạo nhân trước giờ không dùng diện mạo thật để gặp bất kỳ ai!

Kết quả là hôm nay lại bị một cú vấp lớn, hiện tại hắn không biết đối phương làm thế nào mà vạch mặt được hắn.

Quả thật, thời gian một ngày liên tục xuất hiện mấy lần, đích xác sẽ khiến người ta nghi ngờ. Đặc biệt là ở một nơi hoang sơ như thế này.Nhưng cho dù có nghi ngờ thế nào cũng tuyệt đối không nên đến cả cơ hội cho hắn tiếp cận cũng không cho!

Kết quả đối phương quả thực không cho hắn cơ hội tiếp cận.

Lúc này Bách Biến đạo nhân đã xuất hiện ở cách xa ngàn dặm, hắn ngửa mặt lên trời rít gào:

- Ta nhất định phải phanh thây người làm vạn mảnh! Ta sẽ điều tra ra thân phận của ngươi, khiến tất cả những người liên quan tới ngươi đều bị giết sạch! Á á á! Giết sạch!

Sau khi trút hết ra, Bách Biến đạo nhân lê theo cơ thể bị trọngthương, vội vã phi thẳng về hướng Huyết Ma Giáo.

Hắn ắt phải nhanh chóng bẩm báo việc này cho Chưởng giáo.

Linh Giới xuất hiện một tu sỹ Kim Đan vô cùng lợi hại!

Vốn dĩ chỉ cần tu sỹ Trúc Cơ tới.

Thật sự mẹ kiếp nó chứ!

Thứ biến thái từ đâu tới!

Sở Mặc cau mày nhìn cánh tay đứt lìa trên đấy, trong lòng thầm nghĩ đối phương vội vàng muốn cướp lại cánh tay này, lẽ nào chỉ vì muốn nối lại nó sao? Nghĩ một hồi, ánh mắt hắn liền nhìn thẳng vào ngón tay trên đó.

“Lẽ nào là vì thứ này?” Sở mặc mừng rỡ, không ngờ đối phương lại đeo nhẫn trữ vật trên ngón tay đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.