Thí Thiên Đao

Chương 887: Hồi mã thương



* Hồi mã thương: là một chiêu thức chiến đấu tay đôi khi dùng thương của người Trung Hoa cổ. Khi sử dụng chiêu này, người ta sẽ giả vờ thua chạy, dụ cho địch theo sát, rồi bất ngờ đâm thương trở lại, khiến đối phương không kịp trở tay.

Nói xong, lão già bộc phát một luồng khí tức khủng bố, không ngờ người này đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ.

Năm đó, y từng luận bàn cùng với Phong Giang Sơn, đánh hơn ba trăm hiệp mới bị bại bởi chiêu cuối cùng. Nói ra thì cũng chẳng thua kém Phong Giang Sơn là bao.

Nhưng bây giờ, Linh Vận Sơn gần như dốc hết toàn bộ lực lượng, tung các cao thủ ra, dù Ngô Huy ngăn được một người này, nhưng tổngquát mà nói… thì chỉ là vô ích. Hơn nữa, cũng sẽ coi như trực tiếp trở mặt với Linh Vận Môn. Dù sao y cũng là phó điện chủ đại biểu cho Linh Thủy Điện, chống lại Linh Vận Môn một cách trực diện như vậy, dù sao trong lòng Ngô Huy vẫn có chút băn khoăn.

Lúc này, Lục Thiên Duyệt ở bên cạnh nói:

- Thôi, Ngô sư thúc, ngài đừng chấp nhặt với lũ súc sinh không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này, ngài mau chóng rời khỏi đây đi.

- Ta…

Tuy trong lòng Ngô Huy ít nhiều gì cũng có chút ý lui, nhưng Lục Thiên Duyệt vừa nói vậy y lại cảm thấy hơi khó xử. Dẫu sao trong mấyngày nay cả Lục gia và Lục Thiên Duyệt đều đối xử với y cực kỳ cung kính và chu đáo. Nếu cứ như vậy mà đi, trong lòng y áy náy vô cùng.

Lục Thiên Duyệt rất thông minh, nàng cười khẽ, nói:

- Ngô sư thúc, chuyện này vốn chẳng chút liên quan nào tới ngài, những kẻ này không biết tôn ti trên dưới thì khắc sẽ có người dạy dỗ bọn họ. Cháu gái đây… còn có một việc muốn nhờ sư thúc đấy.

Lục Thiên Duyệt nói xong, cũng không đợi Ngô Huy trả lời mà nhìn y tiếp tục nói:

- Nhờ sư thúc đi đến núi Linh Động gặp sư phụ ta, báo cho sư phụ ta một tiếng về tình hình ở đây. Liền nói rằng Thiên Duyệt bất hiếu,không thể báo hiếu với ông rồi. Nhắn sư phụ ta chớ đau buồn vì ta.

- Này…

Ngô Huy mặt đầy bất đắc dĩ, đồng thời cảm thấy trong lòng rất áp lực.

Linh Vận Môn điên rồi!

Từ trên xuống dưới đều điên cả rồi!

Thế giới này bị sao vậy?Vô số ý nghĩ dâng lên trong đầu Ngô Huy, y hiểu Lục Thiên Duyệt cầu xin y việc này chẳng qua là muốn giúp y giữ thể diện, và cho y một đường lui mà thôi.

Chuyện như vậy giấu giếm được sao? Bản thân dù không đi thông báo cho Khinh Chu Tử sư phụ của Lục Thiên Duyệt, thì Khinh Chu Tử sư huynh cũng sẽ tự rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra.

Ta không thể cứ đi như vậy được!

Nếu làm thế, tuy có thể bo bo giữ mình, nhưng cảm thấy rất cắn rứt lương tâm!Thầm nghĩ trong lòng, Ngô Huy lạnh lùng nhìn Phong Giang Sơn nói:

- Phong Giang Sơn, năm đó chỉ bởi một chiêu sơ hở mà bại dưới tay ngươi, hôn nay ta có chút ngứa nghề, ngươi dám luận bàn lại một trận với ta không?

- Ngô Huy… ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?

Trong con ngươi của Phong Giang Sơn lóe qua một tia nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Ngô Huy.

- Không muốn!

Ngô Huy lắc đầu thản nhiên:

- Nhưng ta vẫn phải làm một cái gì đó.

- Ha ha ha. Được, nếu ngươi đã muốn giữ gìn danh tiếng, là người bạn lâu năm ta sẽ giúp ngươi được toại nguyện!

Phong Giang Sơn lớn tiếng nói xong liền bay về hướng bên ngoài Cẩm Tú Thành, đồng thời nhìn Phong Hoa nói:

- Sau khi ta đi thì ngươi liền ra tay!

Phong Hoa mặt không chút cảm xúc gật đầu, rồi liếc nhìn Ngô Huy một cái.

Ngô Huy cũng không để ý tới y, lập tức bay theo Phong Giang Sơnra khỏi Cẩm Tú Thành, nghĩ thầm: Ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến vậy thôi! Cho dù sau này Lục Thiên Minh có còn sống sót được cũng không thể trách ta.

Hai đại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh một trước một sau thoáng cái đã bay ra khỏi Cẩm Tú Thành.

Lúc này, Phong Hoa nhìn Lục Thiên Duyệt, trầm giọng nói:

- Thiên Duyệt, chuyện hôm nay đều có nguyên nhân của nó cả, chúng ta vốn chỉ nhằm vào Lục Thiên Minh, tuy hắn là họ hàng xa của các ngươi, nhưng nói ra thì bây giờ gần như đã không còn chút quan hệ nào nữa. Hy vọng ngươi hiểu được điều này, ta có thể buông tha cácngươi, nhưng cô gái đó… đệ tử của Lục Thiên Minh, thì phải chết!

Phong Hoa nói xong, chỉ tay vào Phương Lan, sau đó lại nói với Lục Thiên Duyệt:

- Chỉ cần ngươi đồng ý gả cho ta, thì hôm nay một người của Lục gia ngươi ta cũng không động tay đến! Hơn nữa, ta có thể cam đoan người của Lục gia ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời!

- Phong Hoa, ta muốn biết lí do?

Lục Thiên Duyệt nhìn Phong Hoa, giọng điệu hơi hòa hoãn một chút, nói:

- Ta không rõ, Lục Thiên Minh đã trêu chọc gì đến Linh Vận Môncác ngươi, khiến ngay cả cha ngươi cũng phải đích thân xuất hiện mà ra tay với hắn. Ỷ lớn hiếp nhỏ tới mức như vậy… chẳng lẽ các ngươi không cần giữ thể diện nữa hay sao?

Con ngươi lạnh lẽo của Phong Hoa liếc nhìn Lục Thiên Duyệt, thản nhiên nói:

- Chuyện này, ta không thể nào giải thích với ngươi, nhưng tóm lại ngươi chỉ cần nhớ, hôm nay chúng ta làm vậy đều có nguyên nhân là được!

- Có nguyên nhân… Ha ha, đơn giản chỉ là hai chữ danh lợi mà thôi.Đôi mắt đẹp của Lục Thiên Duyệt lạnh lùng nhìn Phong Hoa:

- Có phải người của Huyết Ma Giáo tìm đến các ngươi hay không?

Phong Hoa không trả lời, nhưng sự kinh ngạc lóe lên trong con ngươi y lại không thể nào qua nổi tầm mắt của Lục Thiên Duyệt.

- Quả nhiên là như vậy! Ta đã nói mà, Thiên Minh ca vốn không thù không oán với các ngươi, làm sao các ngươi có thể cứ nhằm vào hắn như vậy được? Thì ra là đã cấu kết với Huyết Ma Giáo. Nhưng ta vẫn không rõ, Huyết Ma Giáo đã cho các ngươi những thứ gì tốt để các ngươi gắng sức như vậy?

Bên trong ngữ khí của Lục Thiên Duyệt đã mang theo đôi chút mỉamai:

- Trong Linh giới, danh tiếng của Linh Vận Môn cũng không phải loại tép riu, được tính là môn phái lớn rồi. Các ngươi làm vậy không sợ sẽ khiến cho tu sĩ trong thiên hạ thất vọng hay sao?

Tuy bị vạch trần bộ mặt thật, nhưng Phong Hoa vẫn không chịu thừa nhận, y chỉ thản nhiên nói:

- Có nhiều chuyện vĩnh viễn ngươi không thể nào hiểu được.

Dường như không muốn tiếp tục đề tài này, Phong Hoa vung tay lên:

- Giết cô gái này! Ai ngăn trở… giết kẻ đó!

- Vâng!

Một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh nhe răng cười ác độc đi về hướng Phương Lan:

- Cô bé, đừng trách ta giết ngươi, có trách… thì phải trách ngươi đã bái lầm sư phụ!

- Muốn giết nàng, thì phải giết ta trước đã!

Kim Minh trực tiếp đứng ra, giận dữ nhìn gã tu sĩ Nguyên Anh này.

- Muốn chết chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi hay sao?

Gã tu sĩ Nguyên Anh đó tùy tiện vung ống tay áo như thể đuổi ruồi.Ầm!

Trong không trung vang lên một tiếng nổ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.