Thí Thiên Đao

Chương 904: Tù nhân Nguyên Anh Điên Phong



Cho dù không có Thương Khung Thần Giám nhắc nhở, Sở Mặc cũng cảm nhận được sự khác thường ở trong này, bởi vì hắn còn có tuyệt học của Phong Thủy Thần Thông.

Thông đạo ở đây xem ra đã có từ lâu lắm rồi. Nhưng ở đây vẫnkhông hề ẩm ướt, hơn nữa trên bức vách còn không có chút rêu xanh nào.

Lúc này, Ngũ sắc đạo đài trong đan điền của Sở Mặc, khu vực thuộc hỏa trong ngũ hành đột nhiên có chút xao động. Đồng thời, Tam Muội chân hỏa trong Hỗn Động Hồng Lô giấu trong Thương Khung Thần Giám cũng truyền tin tức tới Sở Mặc, dù còn cách cả Thương Khung Thần Giám.

Nó cần thứ đó!

Ngay cả lúc đó tinh hỏa trong ngũ hành tự thân phân ra một bộ phậncho Sở Mặc, Tam Muội chân hỏa cũng không có chút phản ứng nào. Đương nhiên, có lẽ vì tinh hỏa của ngũ hành vốn dĩ thuộc hành hỏa, nên Tam Muội chân hỏa căn bản không dám phản ứng.

Nhưng hiện tại, không chỉ Tam Muội chân hỏa truyền ra ý đồ rõ ràng và mạnh mẽ của nó, ngay cả đến khu vực thuộc hành hỏa trong Ngũ sắ đạo đài cũng sản sinh xao động.

Việc này là sao đây?

Sở Mặc trong lòng thầm nghĩ, hắn không ngừng tiến sâu vào trong, ngày càng sâu hơn.Thậm chí ngay cả Sở Mặc cũng có phần kinh ngạc. Mặc dù hắn đi không nhanh, nhưng tuyệt đối cũng không chậm. Từ lúc tiến vào hang động bắt đầu, hắn đã đi được thời gian một nén nhang rồi, không ngời vẫn chưa đi tới tận cùng lao ngục!

- Đây có lẽ phải sâu tới mười mấy dặm rồi ấy chứ?

Sở Mặc có chút kinh ngạc nghĩ ngợi.

Lúc này, trước mặt chợt xuất hiện mấy gian nhà tù.

- Đến rồi sao?

Sở Mặc thầm nghĩ, sau đó hắn nhìn vào trong mấy gian nhà lao.Tổng cộng có bốn gian, hai gian trước mặt trống trơn, bên trong không có người.

Tuy nhiên hai gian phía sau thì có nhốt mấy người.

Sở Mặc liếc nhìn đã nhận ra hai người này đều không phải là Phương Lan!

- Ngục tối này không ngờ còn có người ngoài tồn tại?

Sở Mặc không khỏi kinh ngạc, hắn nghĩ lại trước đó tên tạp dịch nói lao ngục này đã nhiều năm không dùng tới, vậy chả phải nói hai người này đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi sao?Đối với sự xuất hiện của Sở Mặc, hai người trong hai gian phòng không chút phản ứng, giống như người đã chết vậy.

Nếu không phải trên người họ truyền lại dao động yếu ớt, Sở Mặc thật sự sẽ nghĩ rằng đó là hai thi thể.

Hai người này gầy như cành củi khô, không nhìn kỹ có khi còn cho rằng đó là hai bộ xương khô bọc một lớp da ngã ở đó.

Sở MặC dùng Thương Khung Thần Giám soi hai người này, khi Sở Mặc hướng về người đầu tiên, kết quả khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

- Nguyên Anh Điên Phong sao?

- Hử? Không ngờ lão già gày như que củi sống chết không rõ này lại là một cường nhân Nguyên Anh Điên Phong? Sao có thể như vậy?

Linh Giới không tồn tại người vượt qua Nguyên Anh, một khi bước vào cảnh giới Luyện Thần, ắt phải phi thăng đến Tiên Giới. Cho nên Nguyên Anh Điên Phong ở Linh Giới mà nói đã được coi là một tồn tại cao nhất trên thế giới này rồi.

Một tồn tại như vậy dù nói là không phải không có chút nhược điểm nào, cũng không thể tới mức vô địch, nhưng tuyệt đối không phải aicũng có thể chấn áp và khống chế được bọn họ. Trừ phi là ám toán (đánh lén).

Muốn đối mặt trấn áp một cường nhân Nguyên Anh Điên Phong, vậy thì ít nhất cần hai tới ba tên tu sỹ cùng cảnh giới, may ra mới làm được. Điều này còn phải phòng ngừa việc người bị bao vây tự phát nổ.

Tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh tự nổ không phải chuyện đùa, nhất là tu sỹ Nguyên Anh Điên Phong tự nổ càng có thể phá hủy cả một vùng trời đất!Mặc dù không tới bước vạn bất đắc dĩ, gần như sẽ không ai lựa chọn đi con đường này, vì dù sao sau khi tự phát nổ, hồn bay phách tán, tương đương với việc xóa bỏ toàn bộ vết tích của mình trên đời này. Nhưng nhìn hai lão già gày như que củi sống chết không rõ ở trong nhà lao này, trong lòng Sở Mặc không kìm được than thở: “Nếu sớm biết có kết cục này, mười tên tu sỹ e là có chín tên sẽ tự nổ, kết liễu đời mình rồi. Như vậy có thể khiến đối phương cùng chết với mình.”

Cho nên sau khi Sở Mặc thấy rõ hoàn cảnh của lão nhân này, trong lòng vô cùng kinh hãi, hắn suy đoán, có lẽ người này đã bị đánh lén.

Lúc này, Sở Mặc lại nhìn vào lão nhân còn lại.Lại là một tu sỹ Nguyên Anh Điên Phong!

Ở nơi thâm sâu của ngục tối, không ngờ lại bắt giữ hai tu sỹ Nguyên Anh Điên Phong!

Cảm giác dao động trong lòng Sở Mặc, không nói cũng biết!

Có lẽ thời gian Sở Mặc ở lại đây hơi lâu, một lão nhân đột nhiên nói giọng khàn khàn:

- Tiểu tử, lần đầu tới đây?

Sở Mặc gật đầu, hắn lại nghĩ có lẽ đối phương không nhìn thấy nênmở miệng trả lời:

- Phải.

- Ngươi là đệ tử của Linh Vận Môn?

Một lão nhân khác lại hỏi.

Sở Mặc nghĩ một lúc rồi nói:

- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?

- Nơi này ngoại trừ đệ tử Linh Vận Môn, người ngoài không nên vào nếu không phải vì ngửi thấy mùi thơm trong hộp cơm của ngươi, bản tôn đã chẳng thèm đếm xỉa tới ngươi.Lão nhân một hơi nói cả tràng, dường như có vẻ mệt mỏi, còn ho khan một hồi.

Lúc này, phòng giam đối diện truyền lại một tiếng chế nhạo:

- Tiếu Vạn Quân, ngươi cũng là người sắp chết rồi, còn muốn ăn nữa sao?

- Lý Phương Trung, ngươi muốn quản ta sao?

Lão nhân cười nhạt.

- Tiểu tử, ngươi đem thức ăn trong hộp cho ta, ta truyền cho ngươi một thần thông!Lý Phương Trung ở đối diện nói, trong giọng nói toát ra sự thèm thuồng được ăn chỗ thức ăn đó.

- Lý Phương Trung, lão già nhà ngươi thật không biết xấu hổ? Chỉ giỏi nói khoác, cái gì mà thần thông, ngươi biết thần thông mà còn bị bắt nhốt ở đây?

Tiếu Vạn Quân cười chế nhạo.

- Phì, pháp thuật của bản tôn với tu sỹ Linh Giới mà nói thì như là thần thông vậy! Sao nào, ngươi muốn cắn ta à?

Lý Phương Trung mắng trả.

Sở Mặc lặng thinh không biết nói gì, hắn vốn dĩ cho là hai đại tu sỹ Nguyên Anh Điên Phong này có lẽ là ở cùng nhau, nếu không sao lại bị bắt ở đây? Giờ xem ra hai người này dường như không ưa nhau.

- Được rồi, đừng nhiều lời, hai gã lão bất tử chúng ta, tranh giành một đời, cuối cùng lại tạo thuận lợi cho lão súc sinh Phong Bất Biến. Hắn bắt nhốt chúng ta ở đây mấy trăm năm rồi, tự mình sớm đã phi thăng lên Tiên Giới tiêu dao rồi. Hai người chúng ta lại vì những thức ăn bình thường mà tranh giành có gì hay ho chứ?

Tiếu Vạn Quân nói một tràng dài, gần như thở hồng hộc, rõ ràng vô cùng kiệt sức.Sở Mặc ngẩn người ra nhìn, hắn đột nhiên cảm thấy hắn lặng lẽ lẻn vào ngục tối này, hình như đã biết được một bí mật lớn lao của Linh Vận Môn.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.